Đã rất lâu rồi, thành phố N chưa có một trận mưa lớn như vậy, mưa chảy xuôi theo tán dù, ngăn cản tầm mắt của mọi người. Từ lúc tiến vào khu nghĩa địa, trước mắt Dạ Sắc cũng chỉ còn lại ba màu đen, trắng, xám.
Màu xám của trời, màu trắng của bia đá, và màu đen của quần áo và ô. Rõ ràng mọi thứ, mọi người đều như vậy, nhưng nhìn ai cũng có vẻ cô đơn, lạnh lẽo.
Dạ Sắc đi đến gần vợ của Hứa Nam Khang, Diệp Thanh. Trong nháy mắt đã thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy.
Cô không biết bản thân phải an ủi Diệp Thanh từ đâu, cô nghe Lâm Khẩn kể qua về dáng vẻ bất lực, tuyệt vọng của cô ấy lúc mới nghe tin này, rồi đến hôm nay, trong ánh mắt của Diệp Thanh không còn vẻ ảm đạm bi thương ấy nữa.
Trái lại, Diệp Thanh đã chủ động mở miệng, vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng lên tiếng, giọng nói dù mang vẻ xót xa, nhưng vẫn đủ kiên cường: “Trước giờ tôi chưa từng mong có một ngày, anh ấy trở lại bên tôi, mà chỉ còn lại một đống xương tàn.”
Đều là đồng nghiệp trong ngành với nhau, Dạ Sắc biết, mình cần phải lắng nghe.
“Sắc Sắc, chị thậm chí còn không biết câu nào là câu nói cuối cùng của chị với anh ấy.”
Nước mắt cô từ từ chảy xuống.
Ánh mắt Dạ Sắc tràn ngập vẻ đau lòng. Cô cũng không biết, mà trọng số bọn họ,cũng chẳng ai biết.
Các cô sơ suất với người cạnh mình đến như vậy, không biết anh ấy rời đi từ bao giờ, cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852112/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.