Bùi Bạch Mặc mơ một giấc mơ không dài, cũng không ngắn.
Trong mơ có rất nhiều hình ảnh, có cả anh ngày trước, có cả Dạ Sắc trước kia…
Nói là mơ, nhưng cũng có vẻ không phải. Đó là quá khứ anh chưa từng cố nhớ, nhưng lại tự ghi trong nháy mắt, rõ ràng như chuyện vừa mới xảy ra.
Linser đã từng hỏi anh, vì sao là Dạ Sắc, vì sao không bắt đầu từ bốn năm trước, mà lại giác ngộ sau khi gặp lại.
Mặc dù anh thích suy luận, thích trợ giúp mọi người. Nhưng vì đứng ngoài quan sát, Bùi Bạch Mặc độc thân quá lâu cũng cảm thấy tò mò với đáp án thật sự.
Anh cũng từng hỏi qua bản thân, anh nghĩ, anh biết đáp án đó là gì.
Trong mơ, Berlin đang mưa rả rích, mây đen che kín trời.
Anh đứng ở hành lang rất lâu, tính toán xem bồn hoa một mét vuông trước mắt trong một phút đồng hồ có thể chứa được bao nhiêu nước mưa, trong mười lăm phút bao nhiêu, mà một giờ thì bao nhiêu….
Đúng lúc anh tính đến hai tiếng mười lăm phút, có người dường như không cẩn thận, thật ra là cố ý xô vào người anh.
Lúc ấy anh đối với chuyện gì cũng tỏ thái độ không quan tâm, nhưng người gây chuyện lại tỏ vẻ không chịu trách nhiệm thì không thể đi.
Anh nhớ rõ khuôn mặt đỏ rực và giọng điệu lo lắng của cô gái ấy: “Bị ướt rồi sao?”
Ánh mắt anh dời đến bàn tay đặt trên ngực mình. Cô thản nhiên sờ soạng người anh, tay khác thì cầm ô, lung la lung lay.
Phần lực vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852103/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.