Lý Lương Đông và Kiền Tương, tên nào cũng được đưa lên làm tiêu đề báo, tờ báo nào cũng cố viết vài ba trang về vụ án này, lại càng khiến vụ án này được chú ý nhiều hơn.
Công chúng thường rất ít khi được chứng kiến tận mắt những chuyện này. Họ không thể tưởng tượng nổi vụ án bắt cóc này lại xuất hiện bằng cách phục chế lại vụ bắt cóc trước kia, bao gồm cả việc mù quáng để lộ thông tin liên lạc trước công chúng.
Lúc chiều tối, Dạ Sắc tranh thủ vào viện đưa đồ ăn cho Bùi Bạch Mặc, nhân tiện kể hết mọi tình tiết của vụ án này cho anh nghe.
Bùi Bạch Mặc lại cực kì tự nhiên chuyển đề tài, nhìn qua thứ mà cô gọi là cháo, mà thật ra lại chẳng giống bất kì một loại đồ ăn nào, nhíu mày: “Nhìn anh có vẻ giống loại người chỉ để ý đến vẻ đẹp bên trong?”
Tay đang múc cháo của Dạ Sắc dừng lại.
“Anh vẫn luôn có nguyên tắc của bản thân, để ý đến vẻ đẹp bên ngoài.”
Dạ Sắc quay người lại nhìn Bùi Bạch Mặc, liền có thể hiểu ra, mấy câu vừa rồi nếu nói thẳng, chẳng qua cũng chỉ là: “Quá xấu, không ăn.”
Dạ Sắc thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi anh còn bé, anh cau mày, mím môi hờn dỗi đồ ăn quá xấu rồi tuyệt thực. Nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ ấy, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Múc cháo ra xong, Dạ Sắc vẫn rất nghiêm túc nhìn Bùi Bạch Mặc, nói: “Há mồm.”
Lông mày Bùi Bạch Mặc vẫn nhíu chặt lại, dáng vẻ sống chết cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852098/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.