Khi Dạ Sắc lái xe đến nhà Bùi Bạch Mặc, đúng lúc gặp anh đang quấn kín mít chuẩn bị đi ra ngoài.
Xe cô vừa dừng, Bùi Bạch Mặc liền tự giác mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
Sau đó bắt đầu tháo khẩu trang, tháo khăn quàng cổ, giống như đang tháo dỡ một công trình cồng kềnh to bằng cỡ mấy người cộng lại.
Dạ Sắc yên lặng nhìn anh mấy giây, nhìn anh đang nhíu mày tháo những thứ vướng víu trên người, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày của anh khi cầm từng thứ kia quàng lên người, che lại khuôn mặt thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cố bình tĩnh của anh.
Cô cố nín cười, nhưng khi Bùi Bạch Mặc tháo được thứ cuối cùng ra khỏi người, một tiếng cười vẫn buột ra khỏi miệng cô.
Bùi Bạch Mặc lập tức dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn cô: “Sắc Sắc, em có thể cười lớn tiếng, không cần nhịn như vậy.”
Dạ Sắc khoát tay: “Không phải, em không cảm thấy anh buồn cười đâu.”
Nói xong cô liền cảm thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi.
Dạ Sắc lập tức chuyển chủ đề: “Anh tính đi đâu?”
Bùi Bạch Mặc cười: “Vốn định đến một nơi, nhưng giờ thì không.”
Dạ Sắc hiểu ý anh, nổ máy, quay trở lại nội thành.
“Có tiến triển mới, trang phục trên thi thể thứ nhất bắt chước một người tên Thượng Thanh Từ, còn có một cuộc điện thoại cầu cứu nữa.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích tình huống mới, nói xong liền liếc trộm Bùi Bạch Mặc, đợi phản ứng của anh.
Trước mặt Lâm Khẩn, lúc thì cô khóc lóc om sòm, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852090/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.