Linser đen mặt lại: “Đứng lại, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta liền tuyệt giao.”
Anh hung tợn: “Tôi nói thật, TUYỆT GIAO, cả đời này không qua lại với nhau nữa.”
Nếu người ta biết bạn anh lại đi làm loại chuyện này… Thật sự rất mất mặt…
“Quá mất mặt!!! Bùi Bạch Mặc!!!! IQ của cậu để lại hết ở Đức rồi à? Cậu đang làm trò hề gì thế?!?”
Linser dứt lời mới nhận ra mình vẫn còn quá dịu dàng, bình thường anh rất ít khi gọi cả họ và tên tiếng Trung của Bùi Bạch Mặc, trừ phi có việc gấp.
Bùi Bạch Mặc dừng bước, quay người lại nhìn, rồi đột nhiên tiến đến ngồi đối diện Linser.
Anh thấy mình cần phải tuyên bố: “Tôi ở lại không phải vì sợ cậu tuyệt giao.”
Linser lườm anh một cái: “Đừng nói nhảm. Hôn lễ cuối tuần, cậu không chịu làm phù rể, thì đến làm hoa đồng cũng được.”
Bùi Bạch Mặc ngồi yên, nhìn chăm chú vào Linser vài giây đồng hồ.
Bên gáy vẫn còn những vết cào sâu cạn, hốc mắt hơi thâm xanh, trên môi còn nửa vết cắn.
Anh hỏi: “Lần này cậu về Đức, cùng Phương Tân giao chiến suốt đêm?”
Linser nhặt thiệp mời trên bàn, khóe môi nhếch lên: “Mình bằng lòng.”
Anh cẩn thận vuốt ve mép thiệp mời, trong mắt toàn là ý cười.
Anh nói với mọi người rằng đã cãi nhau rồi chia tay Phương Tân, cuối cùng sau một đêm giường chiến lại quyết định kết hôn.
Chuyển hướng nhanh như vậy, ai rồi cũng sẽ trách anh,
Nhưng giờ phút này, ngồi đối diện anh, không phải ai khác, mà là Bùi Bạch Mặc, người không cần lời giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852083/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.