Rất nhanh, thi thể thứ ba xuất hiện.
Gần như đúng vào thời khắc bản báo cáo gấp về thi thể thứ hai được in ra, thì cảnh sát của cục công an thành phố báo cáo phát hiện ra một thi thể còn mới.
Đúng như dự đoán của Bùi Bạch Mặc, thi thể lần này thiếu mất tay trái.
Dạ Sắc im lặng nhìn chằm chằm vào hồ sơ vụ án.
Tay cả ba thi thể đều nắm một mảnh kim loại, thi thể số một và số ba máu thịt be bét, trên thi thể thứ hai cũng có dấu vết bị dao cắt qua.
Cả ba thi thể đều không hoàn chỉnh.
Thi thể thứ nhất thiếu gan, thi thể thứ hai thiếu tim, và thi thể thứ ba thiếu tay trái.
Cô chuyển ánh mắt về phía người vài tiếng trước mới tuyên bố quyền sở hữu với cô – Bùi Bạch Mặc. Phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chữ viết khắc trên miếng kim loại.
“A shriveled, lifeless, vacant form;
It lies on my abandoned breast.”
(“Héo khô, chết cứng, hình dáng trống rỗng
Bị xếp lại trong lồng ngực trống rỗng của tôi”)
Dạ Sắc không am hiểu về thơ tiếng Anh cho lắm, dù đây là bài thơ nổi tiếng của Percy Bvsshe Shelley (Shelly).
“Hắn ảo tưởng mình là cá.” Bùi Bạch Mặc phát hiện ra cái nhìn chăm chú của cô, quay người lại nói.
“Vì sao không ảo tưởng mình là ai đó, hoặc vật nào đó?” Dạ Sắc thắc mắc.
Hai mắt Bùi Bạch Mặc cong lên: “Hắn còn ảo tưởng những người bị hại này chết đuối dưới biển chứ không bị hắn giết hại.”
Dạ Sắc nhíu mày: “Nói vậy, đó chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852074/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.