Lại hôn, lại hôn....Tên biến thái này mắc bệnh cuồng hôn hay sao? _______ Đến khi nhận ra Hứa Tiểu Lan ở trong lòng hắn đang hô hấp khó khăn, Phượng Mặc Lẫm mới lưu luyến rời khỏi môi nàng. Hắn thỏa mãn cắn nhẹ hai cánh môi sưng mọng của Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan sau khi được thả tự do liền há miệng hô hấp, bên cạnh đó còn không quên trừng Phượng Mặc Lẫm. Phượng Mặc Lẫm thấy biểu tình của Hứa Tiểu Lan, ngoài mặt vẫn lạnh băng nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này. Từ nhỉ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân đã qua đời của hắn thì hắn chưa từng có tiếp xúc da thịt với nữ nhân, hơn nữa mỗi lần tiếp xúc với nàng đều là hắn chủ động. Phượng Mặc Lẫm cũng không hiểu tại sao mỗi lần nghe thấy nàng ở gần nam nhân khác, trong lòng lại cuộn lên một cỗ tức giận khó tả, hắn chỉ muốn ngay lập tức lăng trì những nam nhân cạnh nàng. Phượng Mặc Lẫm cũng từng có ý định nhốt nàng ở bên cạnh mãi mãi, như vậy không có nam nhân nào có thể tư tưởng đến nàng. Những cảm xúc ấy, hắn đều không hiểu tại sao lại có, nhưng nghĩ đến trách nhiệm của mình, hắn lại không muốn nàng bị liên lụy. Dù sao vũng bùn ở nơi đó sâu không lường được, nếu nơi đó muốn, thì chỉ cần trong một ngày có thể xóa sổ Đông quốc khỏi đại lục này. ... Hứa Tiểu Lan không thể không thừa nhận khi nãy chỉ còn một chút nữa thôi, Hứa Tiểu Lan sẽ sa vào nhu tình triền miên của Phượng Mặc Lẫm. Cũng may là chỉ có một chút thôi. Nếu không..... Hai gò má trắng nõn của Hứa Tiểu Lan như nhiễm sắc hồng, đôi mắt nhiễm một tầng nước mang chút dụ hoặc lạ thường. Hứa Tiểu Lan nhanh chóng né tránh quay đầu sang một bên nhắm chặt mắt lại đợi cho đến khi tâm tư của mình bình tĩnh trở lại. Hứa Tiểu Lan từ từ mở mắt ra thần sắc bình tĩnh có chút lạnh lùng, không thể nhìn ra cảm xúc của nàng lúc này. Phượng Mặc Lẫm nhìn thấy đáy mắt nàng vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, mày kiếm nhíu lại, tựa hồ có chút hờn giận, tuy nhiên hắn vẫn im lặng,ngón tay thon dài cầm chiếc hộp nho nhỏ tinh xảo trực tiếp ném vào lòng Hứa Tiểu Lan. Đây là cái gì?” Hứa Tiểu Lan mặt mày khó hiểu, bất động thanh sắc hỏi. “Tự mở ra xem đi.” Phượng Mặc Lẫm thần sắc thản nhiên, ngữ khí cũng lạnh lùng. Đúng là tò mò thì sẽ hại chết người mà, nếu Hứa Tiểu Lan có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không mở ra, thậm chí nàng muốn vứt nó đi một xó nào đó, bởi vì nàng có dự cảm, bên trong chiếc hộp này có cái gì đó mà nàng thực sự không thể dính líu được. Nhưng lúc này cái tên biến thái Phượng Mặc Lẫm này đang nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới, miệng hắn bất giác câu lên một chút ôn nhuận hòa hoãn cười yếu ớt, nhưng là ý cười cũng không thật trong đáy mắt, hơn nữa khí thế uy nghiêm của hắn cùng khí thế uy hiếp bức người kia. Nàng đảm bảo rằng, nếu nàng dám cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ lại bức nàng, chà đạp nàng. Nghĩ đến đây Hứa Tiểu Lan khẽ rùng mình, dường như Phượng Mặc Lẫm đã để lại một bóng ma trong tâm nàng. Thật sự là từ trước đến nay chỉ có Hứa Tiểu Lan khiến cho người khác nghẹn tức vì thất, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị người khác làm cho nghẹn tức vì cảm giác thất bại. Hứa Tiểu Lan âm thầm nắm chặt tay, mười ngón chậm rãi mở chiếc hộp ngọc tinh xảo ra. Trong nháy mắt Hứa Tiểu Lan bị đồ vật trong chiếc hộp nhỏ hấp dẫn. Chỉ thấy bên trong chiếc hộp nhỏ này có một viên trân châu lẳng lặng nằm ở trong đó tỏa ra đủ loại sắc màu, ước chừng viên trân châu đó có kích thước to bằng đầu của con bồ câu, viên trân châu như hệ thống chuyển màu thần kì, khi mang màu xanh mát lạnh của biển, khi thì khoác lên mình sắc đỏ rực rỡ, lúc thì trở nên dịu dàng với màu tím huyền ảo,... thật lộng lẫy. Trân châu này dường như có một loại ma lực, nó có thể khiến cho người ta phải lún sâu vào ánh mắt đầy bí ẩn thần kỳ không một lối thoát. "Có thích không?” Âm thanh dò hỏi của Phượng Mặc Lẫm vang lên vừa tao nhã lại trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý. Khóe mắt Hứa Tiểu Lan khẽ động, bên môi cong lên ý cười tươi, thần sắc thản nhiên: “Ừ, đồ tốt, chắc chắn có thể bán được không ít tiền.” “Ngu ngốc!” Phượng Mặc Lẫm vươn ngón tay trỏ thon dài của mình nhẹ gõ lên trán nàng: “Giữ lấy nó. Nếu làm mất, hay bán đi đừng nói là Hầu phủ, ngay cả Đông quốc cũng không bồi thường nổi đâu.” “Vật quý giá như vậy, ngươi... vẫn nên giữ lại đi, ta nhận không nổi.” Hứa Tiểu Lan nghĩ vẫn phải trả lại chiếc hộp nhỏ đó cho Phượng Mặc Lẫm. Không phải chỉ là một viên trân châu thôi sao, bổn cô nương không cần, lúc này có thể nhìn ra được hai chữ không cần được viết rõ ràng trên mặt Hứa Tiểu Lan. Tuy nhiên trong lòng nàng lại đang gào thét. [Mau mau ép bổn cô nương nhận đi.] “Bổn vương còn tưởng rằng nàng sẽ thích, nếu đã không muốn nhận thì bổn vương không ép nàng nữa.” Gương mặt Phượng Mặc Lẫm vẫn giữ thái độ thản nhiên, đạm mạc, dường như không hề để tâm đến lời từ chối của Hứa Tiểu Lan, hắn chỉ vươn tay cầm hộp nhỏ đó lấy về. Hứa Tiểu Lan giống như bị sét đánh, mặt nàng trở nên đen thui, lưu luyến nhìn chiếc hộp bị Phượng Mặc Lẫm lấy về. Phượng Mặc Lẫm không phải là người rất bá đạo cường thế hay sao? Nghe xong lời cự tuyệt của nàng không phải là nổi giận sau đó ép nàng phải nhận lấy sao? Nàng đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận sự cưỡng ép của hắn, thế nhưng Phượng Mặc Lẫm không những không làm vậy còn thoải mái đưa tay nhận lại món đồ từ tay nàng. Phượng Mặc Lẫm cũng có loại phản ứng này sao? Không phải hắn đang âm mưu tính toán gì chứ? Viên trân châu kia a... Quả thật Hứa Tiểu Lan đã bị hấp dẫn bởi nó nha. Nhìn qua cũng đủ biết là nó trân quý đến mức nào, tự dưng bị mất một món hời rồi. Hứa Tiểu Lan cứ như vậy nhìn chiếc hộp tinh xảo đó từ từ rời khỏi tay nàng và giờ đây đang nằm trọn trên bàn tay thon dài của Phượng Mặc Lẫm. Nhìn vào chiếc hộp trong tay Phượng Mặc Lẫm, tâm tình Hứa Tiểu Lan lúc này cũng có chút phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]