Mặt trời đã mọc lên từ phía xa xa, ánh bình minh rạng đông xua tan đi màn đêm lạnh lẽo, tia nắng Mặt Trời chiếu vào sương sớm đọng lại trên tán lá cây khiến chúng ánh lên những màu sắc đẹp mắt. Không biết từ chỗ nào bay tới mấy con chim hỉ tước đứng ở bồn hoa, bay nhảy hót lên líu lo, âm thanh du dương nghe thật êm tai, giống như âm thanh của trời đất nghe xong chỉ muốn đánh một giấc ngủ say. Lúc Hứa Tiểu Lan tỉnh dậy, nàng nhận ra từ khi đến thế giới này đây là lần đầu tiên nàng có giấc ngủ say như vậy. Thật thoải mái. Mi mắt nồng đậm như cánh ve nồng đậm khẽ run rẩy, lúc này nàng chợt phát hiện trước ngực mình có cái gì đó dày dày ấm áp. Nàng cúi đầu nhận ra rõ ràng là tay của Phượng Mặc Lẫm. Áo ngoài của nàng trở nên lộn xộn, cánh tay của hắn lại đặt lên nơi mềm mại của nàng. Nếu không có lớp áo ngày của nàng, có lẽ không chỉ đơn giản là đặt lên thôi đâu mà thực sự là hắn nắm giữ thứ đó trong tay. Phượng Mặc Lẫm đôi mắt vẫn nhắm nghiền, giống như vẫn đang trong mộng đẹp, mày kiếm khẽ nhếch lên, vẻ mặt mang theo một tia thỏa mãn. Hứa Tiểu Lan hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn tức muốn phế đi cánh tay này của hắn... Cuối cùng, nàng chỉ có thể âm thầm cẩn thận mà hành động, đang vừa bước xuống giường,thì ai ngờ cánh tay dài của hắn chụp lấy nàng một cái, nàng đứng không vững ngã lăn tại chỗ, Phượng Mặc Lẫm xoay người một cái đem nàng đặt ở dưới thân, tay vẫn đặt ở vị trí cũ. Hứa Tiểu Lan thẹn quá hóa giận,bây giờ nếu có thể nàng chỉ muốn cắn cho hắn một phát cho bỏ tức. Cánh tay hắn như được gắn thêm con mắt, lần mò xuống thắt lưng mạnh mẽ đem vòng eo mềm mại của nàng ôm vào lòng mình. Phượng Mặc Lẫm ánh mắt chợt động,hai chân thẳng tắp thon dài mạnh mẽ kẹp chặt hai chân nàng, cánh tay vươn ra kéo nàng giữ chặt trong ngực, trong miệng lười biếng phát ra: “Ngủ.” Bá đạo, vô sỉ, chính là hai từ sinh ra để dành cho hắn. Hứa Tiểu Lan điều chỉnh lại cảm xúc, trong đầu nàng đang vẽ ra muôn vàn kiểu giết người sao cho chậm rãi, thống khổ nhất. Nhưng dường như tên nam nhân này lại không cảm nhận được, bàn tay to lớn lại không an phận đặt lên nơi mềm mại của nàng. Hứa Tiểu Lan hất bàn tay không an phận ra khỏi cơ thể mình. Dường như tối qua nàng đã quá dễ dãi đối với hắn, nàng liền cựa mình cố gắng thoát khỏi vòng tay kia nhưng hắn lại càng siết chặt vòng tay. Đến khi nàng cựa hết nổi úp mặt vào lồng ngực hắn thở phì phò, Phượng Mặc Lẫm mới nới lỏng vòng tay một chút, nói:"Tiểu nha đầu sao giờ lại không ngoan nữa rồi." Ngừng lại một chút, hắn vuốt lấy mái tóc dài suôn mượt của nàng, nói:"Mai ta phải ra khỏi thành làm công việc, nhanh nhất phải đến Mẫu Đơn hội mới có thể. Gần đây kinh thành bắt đầu nổi sóng, các thế lực của Minh Vương bắt đầu rục rịch. Nàng tốt nhất đừng vướng vào chuyện này, lão cáo già Minh Vương hắn không dễ đối phó, kể cả nàng có Thiên Dạ các chống lưng đi nữa." Không khí bắt đầu ngưng trọng, Hứa Tiểu Lan lại không nghe lọt tai lời mà Phượng Mặc Lẫm nói. Hứa Tiểu Lan nàng là người có thù ắt báo, người của tên Minh Vương đó dám làm tổn thương đến Nguyệt Hoa của nàng đương nhiên nàng phải trả hắn gấp mười lần.
Ngoài cử truyền đến tiếng gõ cùng với giọng nói của Nguyệt Hoa. "Tiểu thư, mau dậy thôi. Hôm nay là ngày gặp Dương công tử, tiểu thư quên rồi sao?" Trong phòng, Phượng Mặc Lẫm nghe thấy ba chữ Dương công tử giống như khối thuốc nổ đang được kích hoạt, không khí xung quanh nhất thời ngưng đọng. Đôi mắt Phượng Mặc Lẫm lộ ra một tia sắc bén, sắc mặt trở nên lãnh khốc phủ một lớp sương mù dày đặc, mang theo sát khí nồng đậm. Bỗng nhiên Hứa Tiểu Lan cảm thấy có chút lo lắng không hề nhẹ như vừa bị bắt gian, nhưng nàng vẫn dũng cảm nghênh đón mắt mắt thị huyết của Phượng Mặc Lẫm. Nàng không làm cái gì sai, việc gì phải mất công nghĩ nhiều như vậy? Phượng Mặc Lẫm lộ ra một cỗ khí thế nguy hiểm, bức người có thể làm cho tim người khác ngừng đập ngay tức khắc. Đột nhiên, hắn đưa tay ra phía sau giữ chặt lấy cổ Hứa Tiểu Lan sau đó bóp chặt lấy nàng ngăn không cho nàng hô hấp nhưng hắn vẫn cố giảm lực đạo tránh làm cho nàng bị thương. Thân thể Hứa Tiểu Lan quật cường vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn nhưng vẫn không được, thấy vậy, Phượng Mặc Lẫm lại càng ra sức bóp chặt lấy cổ nàng hơn! Hứa Tiểu Lan đau đớn há miệng thở dốc, dường như xung quanh nàng không khí không còn tồn tại nữa.... Ngay khi cảm thấy ánh mắt của Hứa Tiểu Lan trở nên mơ hồ muốn ngất đi, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, hôn lên môi nàng mà không hề báo trước.Nụ hôn của hắn rất dịu dàng men theo khóe môi từ từ tiếp cận hai cánh môi nàng. Hứa Tiểu Lan bây giờ chỉ cảm thấy khó thở, hô hấp của mình bây giờ tràn ngập mùi hương của hắn. Nàng mở to mắt thấy rõ khuôn mặt phóng đại của hắn ngay sát mặt mình. Khuôn mặt hắn mang theo một cơn cuồng nộ bão táp, đáy mắt lóe lên thị huyết băng hàn, hắn hôn nàng cường thế cùng bá đạo như vậy. Hứa Tiểu Lan lập tức hít sâu, bị ép phải chấp nhận hành động chiếm đoạt của hắn, tùy ý hắn dụ dỗ nàng, dẫn dắt nàng, tùy ý để hắn giải tỏa cơn tức, tùy ý để hắn không cho phép nàng có cơ hội cự tuyệt. Ở ngoài cửa, vẫn vang lên giọng nói của Nguyệt Hoa, Hứa Tiểu Lan bắt đầu căng thẳng, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Nàng bắt đầu thấy lo sợ nếu như Nguyệt Hoa vào trong nhìn thấy cảnh này. Cánh tay nhỏ bé điên cuồng đáng vào ngực Phượng Mặc Lẫm nhưng dường như đối với hắn chỉ là gãi ngứa. Nam nhân này... quả thực là.... quá đáng sợ rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]