"Lão gia...." Trần Thị ngạc nhiên, ấp úng. "Thiếp .. thiếp chỉ muốn tốt cho Hứa gia thôi. Tiểu Lan lưu lạc lâu như vậy, lại còn là một nữ tử trói gà không chặt làm sao có thể....."
Nói rồi thấy gương mặt xanh tím của Hứa lão gia, Trần thị ngay lập ức im bặt. Lúc này, Hứa Mặc dẫn Hứa Tiểu Lan vào trong đại sảnh. Nàng khoác trên mình bộ lam y, tóc cũng được vấn đơn giản, gương mặt thanh tú khẽ cười nhẹ. Nhìn nàng như chưa từng trải qua khổ cực mà nhan sắc ngày càng mặn mà hơn so với trước kia. Hứa Tiểu Lan nhìn về phía Hứa lão gia hành lễ.
"Phụ thân."
Nhìn dáng vẻ xa cách của con gái, Hứa lão gia đau lòng gọi Hứa Tiểu Lan tới gần mình. "Nha đầu này, thời gian qua chắc phải chịu không ít vất vả nhỉ? Đều tại phụ thân không tốt, chỉ mải mê lo chuyện buôn bán bên ngoài mà bỏ bê con."
"Phụ thân... Tiểu Lan không trách người."
Hứa Tiểu Lan nhìn ảnh mắt đầy vẻ dịu dàng của Hứa lão gia dành cho nàng, lại nhớ đến câu nói của Hứa lão gia với Trần Thị, trái tim nàng chợt ấm lên. Hứa Tiểu Lan chợt nhớ về gia đình trước kia của mình, nàng có cha mẹ và có cả ông nội yêu thương, mặc dù cha lúc nào cũng bận việc quân nhưng cứ có dịp rảnh rỗi lại dành toàn bộ thời gian cho cô. Ông nội mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thời còn trẻ ông là một quân nhân xuất sắc, trí tuệ vẫn còn minh mẫn. Ông nội thường cùng nàng chơi cờ vây, dạy nàng nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-y-phi/1726480/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.