🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hứa công tử, Lam Sương cầu cho công tử lên đường bình an."
* * *
Nguyệt Hoa sau một hồi im lặng không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Tiểu.. à công tử, ngươi biết võ công từ khi nào vậy?"
Hứa Tiểu Lan tỏ rõ vẻ lười biếng tựa vào cửa sổ xe ngựa, không khí trong xe trùng hẳn xuống. Xế chiều, lúc nàng mở mắt ra thấy Nguyệt Hoa vẫn nhìn nàng với ánh mắt mong chờ nàng khẽ thở dài day day thái dương nói:
"Thiên cơ bất khả lộ. Em chỉ cần biết, kể từ bây giờ ta không dễ bị bắt nạt là được rồi."
"Hứa công tử, ta tìm được một ngôi làng, tuy hơi hẻo lánh một chút nhưng cũng đủ để chúng ta nghỉ chân. Trời cũng sắp tối rồi, nếu nghỉ lại ngoài trời như này thì sẽ rất nguy hiểm."
Xa phu không biết từ đâu vén rèm ngó đầu vào nói, nàng nghe vậy gật đầu đồng ý. Nàng xuống xe sau đó dặn dò xa phu vài câu rồi từ biệt xa phu đi vào trong thôn. Buổi chiều trong thôn yên tĩnh đến lạ. Những tia nắng vàng hoe chiếu lên lá cây như còn lưu luyến, bịn rịn không muốn rời. Những làn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương của đồng nội khiến lòng người có một chút nao nao. Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Nàng hiện tại cảm thấy tâm trạng của mình trở nên khoan khoái hơn, bao nhiêu mệt mỏi, lo âu đều tan biến.
[Ở hiện đại chưa chắc có không khí trong lành như thế này. Đúng là dễ chịu.]
"Công tử, hình như có người đó về phía chúng ta."
Nguyệt Hoa đi đằng sau thấy có bóng người lại gần liền nói nhỏ với nàng. Nàng nhìn theo hướng mà Nguyệt Hoa nói thấy một nữ tử ăn mặc giản dị đi tới phía nàng. Nàng liền nhanh chân bước về phía nữ tử đó, lịch sự hỏi:
"Xin hỏi cô nương có biết ở đây có khách điếm nào không?"
Nữ tử đó đơ đẩn ngắm nhìn nam nhân tuấn tú, nho nhã tựa như trích tiên ở trước mặt, mà quên mất người kia đang nói chuyện với mình. Nếu đem so sánh nam nhân trước mặt với nam nhân trong thôn, thì người đang đứng trước mặt nàng đây hơn hẳn họ. Nam tử trong thôn quanh năm ra đồng họ đi từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về. Vậy nên ai ai cũng có làn da sạm đen. Còn vị công tử trước mặt nàng thì gương mặt góc cạnh, làn da trắng, điều này chứng tỏ người này được nuông chiều từ nhỏ, chắc hẳn là một công tử nhà giàu..

"Khụ.. Cô nương, công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi kìa."
Nguyệt Hoa thấy ánh mắt của nữ tử kia đối với công tử nhà mình có chút kỳ lạ, liền ho khan một cái lên tiếng nhắc nhở.
"Cô nương.. cô nương.. cô có thể trả lời ta được không?"
Khi nghe cả chủ tớ hai người hỏi, nữ tử kia mới thấy mình bất nhã nên đã vội vàng đáp lời nàng.
"A.. Có.. có, mời công tử đi theo ta."
"Tại hạ sẽ ở lại nơi này một vài ngày phiền cô nương chiếu cố tại hạ khoảng thời gian mà tại hạ ở đây."
Nữ tử đó vừa đi vừa hỏi nàng:
"Công tử không biết là người ở đâu? Công tử định đi đâu?"
Nghe vậy, nữ tử kia vui mừng nói: "Công tử khách sáo quá, người ở đây đều thật thà, chất phác tốt bụng, lâu lắm rồi mới có khách ghé qua nên trong thôn rất vắng vẻ. Công tử không chê là tốt rồi. Công tử không biết có thể ở lại đây lâu hơn được không? Mọi người trong thôn nếu biết có khách tới thôn ở chắc sẽ rất vui."
"Xin lỗi, ta có rất nhiều chuyện cần phải làm, nhưng ta sẽ xem xét lại lời khuyên của cô nương sau."
Nữ tử kia có chút hụt hẫng sau đó liền cười nhẹ, nói:
"Cũng đúng ha, công tử chắc là con nhà quyền thế, công việc của công tử chắc rất nhiều."
Nàng nhìn thấy chuyển biến trong tâm trạng của nữ tử trước mặt, cười nhẹ. "Ta không phải là con nhà quyền thế gì cả, chỉ là một phú hộ bình thường thôi. Tại hạ họ Hứa tên Văn Vũ, không biết quý danh của cô nương là gì?"

"Thì ra là Hứa công tử, tiểu nữ tên Cao Linh."
"Cao cô nương, cô có ngại khi ta gọi cô là Tiểu Linh không?"
Nữ tử đó nghe nàng nói vậy liền đỏ mặt lắc đầu: "Không.. Không ngại."
Cao Linh đưa chủ tớ Hứa Tiểu Lan đi đến một khách điếm nhỏ nhìn hơi cũ kĩ và vắng vẻ, xung quanh là trại ngựa, một vài nhà dân. Tuy nằm ở một nơi hẻo lánh nhưng nàng cũng tạm đồng ý vì dù gì nơi đây cũng rất yên tĩnh. Cùng lúc đó, chủ của khách điếm đi ra ngoài, nhìn thấy ba người đứng trước cửa khách điếm liền đi đến chào hỏi.
"Ba vị có phải đến thuê phòng không?"
Cao Linh nhanh nhảu đáp lại:
"Cao đại thúc, không phải ta, lag Hứa công tử muốn thuê phòng."
Lúc này, vị chủ quán đó mới để ý kỹ Cao Linh, ông ta nhìn Cao Linh với ánh mắt dò xét, sau đó liền quay về phía nàng và Nguyệt Hoa hai tay đan vào nhau cười xuề.
"Hai vị khách quan này muốn phòng trọ như thế nào?"
"Cho phòng tốt nhất."
Buổi chiều, nàng dặn dò chủ khách điếm về đồ ăn tối sau đó dựa theo lòi chỉ của người dân trong thôn, nàng tìm đến nhà của Cao Linh. Khi nàng vừa tới nơi, thấy trong nhà là một đám trai tráng gồm nắm người đang vây quanh đánh đập một người đàn ông trung niên, Cao Linh cùng mấy đứa trẻ khác vây quanh một nam tử ăn mặc sang trọng, hắn ta mặc kệ cho đám người Cao Linh cầu xin tiếp tục cho người đánh nam nhân nằm phục dưới đất.
Nàng thấy vậy, tay nắm chặt lại, lạnh giọng lên tiếng:
"Không biết là chó hoang nhà ai đến đây làm loạn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.