Chương trước
Chương sau

Nữ tử mặc áo choàng trong lòng có chút kϊƈɦ động, trong mắt hiện lên một tia tình thế bắt buộc, Mộc Ly Yên, nếu máu của ngươi đã có tác dụng này thì không thể trách ta rồi.
Nhàn nhạt lườm nữ tử áo trắng, thanh âm lạnh lùng bật ra: "Sau khi trở về nhanh chóng xuống tay, ngươi ở bên cạnh bọn họ hai năm, ta không tin ngay cả một cơ hội hạ thủ ngươi cũng không có."
Nữ tử áo trắng nghe vậy, thản nhiên nói: "Chủ tử, bọn hắn còn chưa có hoàn toàn tin tưởng ta, không nên ra tay sớm như vậy."
Ánh mắt nữ tử mặc áo choàng hàn quang chớp lóe, bàn tay mảnh khảnh cầm lấy cằm của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình, giọng điệu không có chút cảm xúc, ý tứ không rõ nói: "Không phải là ngươi thật sự yêu Mộc Hi Cẩn chứ?"
Vẻ bối rối chợt lóe lên trong mắt, nữ tử áo trắng cố gắng che dấu nói: "Không có, thuộc hạ biết nhiệm vụ của mình, một sát thủ không được động lòng."
Khoé miệng nữ tử áo choàng hơi hơi gợi lên, nhẹ tay buông cằm dưới của nàng ra: "Tốt nhất là như vậy, nếu không, ta sẽ cho ngươi thử xem kết cục của kẻ phản bội ta."
"Vâng" Nữ tử áo trắng cúi đầu nói, ánh mắt dưới mi tràn đầy phức tạp.
"Ngươi trở về đi! Nếu có thể, bắt Mộc Ly Yên về đây cho ta." Nữ tử áo choàng khoanh tay đứng, nhẹ nhàng nói.
Nàng chỉ là nói nếu có thể, kỳ thật cũng không ôm nhiều hi vọng, dù sao sáu năm trước võ công của Mộc Ly Yên đã là cao thủ, hiện giờ sợ là càng thêm sâu không lường được, không thể tuỳ tiện động thủ.
"Dạ, chủ tử."
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng nhảy lên, trở lại Diệp gia bảo.
Nàng vừa đến khuê phòng chính mình, lại phát hiện có khí tức của người khác, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác.
"Đi đâu vậy hả?"
Giọng nói hờ hững trong veo mà lạnh lùng không có tí ti cảm xúc vang lên, khiến nàng không khỏi cả kinh, thanh âm quen thuộc này sao nàng lại không biết là ai?
"Cẩn ca ca, sao ngươi lại tới đây?"Vân Hàm tháo cái khăn che mặt xuống, hiện ra lúm đồng tiền nở rộ như hoa.
Nhưng Mộc Hi Cẩn chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái: "Trả lời câu hỏi của ta.”
"Ta chỉ là có chút buồn bực nên ra ngoài đi dạo mà thôi." Vân Hàm mặt không đổi sắc trả lời.
Mộc Hi Cẩn kéo tay cầm cái khăn che mặt của nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, "Ra ngoài đi dạo cũng cần đeo khăn che mặt?"
"Cẩn ca ca, bên ngoài lạnh lắm a! Ngươi biết ta sợ nhất là lạnh, không đeo khăn che mặt mặt ta sẽ bị tổn thương do giá rét."
Vân Hàm nhân cơ hội lôi kéo tay Mộc Hi Cẩn, làm nũng nói, bỗng dưng lại nghĩ tới cái gì, cười nói: "Cẩn ca ca, tối nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao? Có phải muốn ta hay không hả?"
Ngoài ý muốn mặt Mộc Hi Cẩn liền đỏ ửng, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Chỉ là vừa lúc đi qua thuận tiện đến xem ngươi mà thôi."
"Thật vậy chăng? Cẩn ca ca, đây là lần đầu tiên huynh chủ động đến tìm ta nha!"Vân Hàm cao giọng nói, không che dấu được kinh ngạc cùng vui mừng.
"Được, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi đây."Mộc Hi Cẩn khôi phục vẻ mặt thản nhiên như cũ, chậm rãi đi ra ngoài.
"Tạm biệt Cẩn ca ca." Giọng nói Thanh thúy vang lên ở sau lưng Mộc Hi Cẩn, Vân Hàm nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng mà chủ tử ra lệnh cho ta, ta không thể không nghe.
Sáng sớm hôm sau, Ly Yên lập tức thu dọn chuẩn bị rời khỏi, Thượng Quan Thi Vũ ở một bên lành lạnh mở miệng nói: "Trọng sắc khinh bạn a! Nhanh như vậy đã nghĩ đến nam nhân nhà ngươi."
Ly Yên liếc nàng một cái, "Ta đến gặp ngươi trước tiên đó, vừa lòng đi!"
"Liền đi đi mau, đừng nói nhảm nhiều như vậy." Thượng Quan Thi Vũ ghét bỏ nói, ánh mắt lại mang theo không nỡ, nàng biết trong lòng Ly Yên vẫn luôn nhớ đến Lăng Dạ Vũ. Thôi được, Lăng Dạ Vũ còn không biết nàng còn sống, trước để cho bọn họ sum họp đi!
Ly Yên tiến lên ôm Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ trở lại thăm các ngươi."
Thượng Quan Thi Vũ cười cười: "Được, đi nhanh đi!"
Mỉm cười gật gật đầu, mang theo Lăng Tuyệt, Lăng Sương rời khỏi.
Mộc Hi Cẩn cùng Vân Hàm tự nhiên cũng đuổi theo, còn Nhược Vũ thì bị Ly Yên điều đi quản lý Lưu Ly tửu lâu rồi.
Ngày đêm đi nhanh, rốt cục cũng đến trước của Vũ vương phủ, Ly Yên xuống xe ngựa, nhìn nơi đã lâu không thấy, một cảm giác quen thuộc truyền đến.
"Đứng lại, các ngươi có chuyện gì?"
Ly Yên vốn định đi vào, thế nhưng lại bị thị vệ gác cửa ngăn lại, Ly Yên thản nhiện nhìn bọn họ một cái: "Tìm Vương gia các ngươi."
Lúc này Ly Yên không có đeo khăn che mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra trước mặt bọn họ, làm cho bọn họ không khỏi hít vào một hơi. Cặp mắt một thị vệ giữ cửa sáng lên, rốt cục nhớ tới nàng là ai, vội vàng quỳ xuống kinh hỉ nói: "Cung nghênh vương phi hồi phủ."
Mấy tên thi vệ còn lại nghe vậy, vẻmặt chấn kinh, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân không biết là vương phi, thỉnh vương phi thứ tội."
Chỉ là trong lòng vẫn còn thắc mắc, không phải nói là vương phi đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi sao?
Liếc mắt nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại kia một cái, người đời đồn đãi vương phi kinh tài tuyệt diễm, diện mạo đẹp như tiên, hiện giờ vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, toàn thân khí chất cuồng ngạo, cũng chỉ có nàng mới xứng đôi Vương gia rồi.
" Vương gia của các ngươi đâu a?" Ly Yên không có để ý đến sự vô lễ của bọn họ vừa rồi, bây giờ nàng chỉ sốt ruột muốn gặp Lăng Dạ Vũ.
"Vương gia ngài ấy ••••••"
Thấy hắn ấp a ấp úng, trong lòng Ly Yên phiền muộn, đẩy bọn họ ra tự tiến vào.
"Vương phi." Thị vệ gọi một tiếng muốn ngăn cản nàng lại, nhưng không có cách nào để ngăn Ly Yên lại.
Ly Yên đi vào, mấy người Lăng Tuyệt cũng cùng đi theo đi vào. Thị Vệ gác cửa nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tuyệt, con ngươi liền trợn to, này quả thực chính là phiên bản thu của Vương gia a! Trong mắt một trận mừng như điên, xem ra đây là thế tử gia của bọn hắn a!
Lăng Tuyệt xem như không thấy ánh mắt của bảo vệ kia, đi thẳng vào.
Ly Yên đi đến trước của thư phòng Lăng Dạ Vũ, trêи mặt không che giấu được cảm giác vui sướиɠ, đang muốn cất bước đi vào, lại nghe thấy một giọng nói của nữ tử.
"Vương gia, uống chút trà đi!"
Vui vẻ trong mắt Ly Yên nhất thời lui đi, nhường chỗ cho cơn lửa giận vô tận, hừ lạnh một tiếng xoay người rời khỏi.
Buồn cười, nàng không có ở đây, vậy mà hắn lại tiêu dao kɧօáϊ hoạt như vậy, vậy thì để cho hắn từ từ mà ung dung tự tại đi!
Lăng Tuyệt thấy thế, ánh mắt chợt loé hàn quang, Mộc Hi Cẩn thờ theo sát Ly Yên rời khỏi, thấy Mộc Hi Cẩn rời đi, Vân Hàm cũng theo đuôi rời khỏi.
"Vương phi."
Thi vệ giữ cửa thấy Ly Yên mang theo vẻ mặt âm trầm đi ra ngoài, tự nhiên hiểu xảy ra chuyện không hay, khẽ gọi một tiếng, nhưng Ly Yên không có để ý tới hắn, trêи người phát ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, lập tức đi ra ngoài.
Lăng Tuyệt đứng ở tại chỗ, Lăng Sương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lăng Tuyệt, hiển nhiên cũng đoán được hắn muốn làm cái gì, vì thế cũng không có rời đi.
Lăng Sương cũng muốn nhìn xem phụ thân lớn lên trông thế nào, mà mẫu thân trở còn trở về tìm hắn, vậy mà hắn lại ở cùng một chỗ với nữ tử kia, khiến mẫu thân tức giận bỏ đi, sao nàng lại có thể không giúp mẫu thân báo thù chứ?
Bóng dáng nho nhỏ của Lăng Tuyệt đi vào thư phòng, thấy một cái nam tử đang ngồi, hai mắt trống rỗng nhìn ngoài cửa sổ, sợi tóc có chút tán loạn, chật vật nói không nên lời, bên cạnh có một nữ tử mị nhãn như tơ nhìn hắn.
"Đường đường là Vũ Vương gia bất quá cũng chỉ như vậy."
Thanh âm của Lăng Tuyệt lạnh lùng vang lên, tuy là giọng trẻ con non nớt, lại mang theo nồng đậm khinh thường.
Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ chậm rãi ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đó, bởi vì chấn kinh mà ngơ cả người.
Lúc nàng kia thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, trêи mặt liền thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói: "Đứa nhỏ này ở đâu ra, dám xông vào vương phủ, người tới, đem hắn kéo ra ngoài."
Vừa dứt lời, thân thể liền cứng đờ, chỉ thấy khoé môi Lăng Sương nhếch lên nụ cười nguy hiểm, nói: "Cả ngươi cũng dám đụng đến bọn ta?"
"Ngươi, nương ngươi là ai?"Lăng Dạ Vũ khó có thể tin nhìn hắn, che lại kϊƈɦ động trong lòng, thật cẩn thận hỏi han, hắn sợ nhận được câu trả lời sẽ làm hắn thất vọng.
Lăng Tuyệt hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Nương ta a? Ngươi còn có thể nhớ rõ nương ta sao?không phải là người đang rất tiêu dao kɧօáϊ hoạt sao!"
Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ kϊƈɦ động đến không nói nên lời, kéo tay hắn hỏi: "Tiểu Yên, Tiểu Yên nàng không chết có phải hay không? Nàng ở nơi nào? Nói cho ta biết."
Ai ngờ Lăng Tuyệt lại lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Nương đã chết."
Một câu này, làm cho Lăng Dạ Vũ đang vui vẻ liền cứng đờ, đôi đồng tử đen trong nháy mắt ảm đạm vô sắc: "Làm sao có thể? Nàng không chết, nhất định không chết."
Lăng Sương cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền cảm thấy thoải mái vô cùng, quả nhiên lòng của ca ca trả thù thật mạnh a! Nhưng mà vì sao lại phải nguyền rủa mẫu thân đã chết? Nương a! Ca ca có lỗi với người, không liên quan đến con a!
Lăng Tuyệt mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục nói: "Sau khi nương sinh hạ chúng ta liền đi rồi."
Tim Lăng Dạ Vũ đau nhói, vì sao mang cho hắn hi vọng cuối cùng lại biến thành tuyệt vọng?
Sáu năm qua hắn không có lúc nào không nhớ tới nàng, hiện giờ nhìn thấy một nam hài bộ dạng tương tự như mình, trong lòng một trận kϊƈɦ động, hắn đoán rằng Tiểu Yên không chết, nếu không làm sao có thể có một phiên bản thu nhỏ của mình xuất hiện? Chỉ là đáp án này lại làm hắn tan nát cõi lòng.
"An táng nàng ở đâu?"
Lăng Dạ Vũ không đầu không đuôi hỏi một câu, ánh mắt lấp lánh hơi nước, khiến Lăng Tuyệt kinh ngạc không thôi, dường như tình thâm trong ánh mắt của hắn không phải là giả, nhưng mà hắn ở cùng với nữ tử kia cũng không phải là giả, hừ, ai bảo ông ta làm cho mẫu thân thương tâm, Lăng Tuyệt hắn đây chắc chắn sẽ không để cho ông ta dễ chịu.
“Ta sẽ không nói cho ngươi." Lăng Tuyệt lạnh lùng đáp.
Lăng Sương đứng ở một bên khó chịu, bĩu môi nói, "Mình thấp quá nên không ai nhìn thấy mình sao?"
Lăng Dạ Vũ nhìn hai đứa nhỏ, mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng vẫn cảm tạTiểu Yên, ít nhất không phải nàng không lưu lại cho hắn cái gì.
"Nói cho phụ vương, các con tên gì?"Lăng Dạ Vũ khom người xuống nói, cố gắng tạo ra một nụ cười bên khoé miệng, hắn nghĩ muốn cho hai đứa nhỏ một ấn tượng tốt.
"Ta gọi là Lăng Sương, ca ca kêu Lăng Tuyệt." Lăng Sương cười đáp, kỳ thật bộ dáng của phụ thân rất là đẹp mắt, cho nàng một loại cảm giác rất thoải mái, nhưng vẫn không thể tha thứ hắn, vừa rồi chính hắn là làm mẫu thân tức giận rời đi.
"Sương nhi, nói cho phụ vương, nương con an táng ở nơi nào?" Lăng DạVũ định xuống tay từ Lăng Sương, bởi vì hắn nhìn ra được Lăng Tuyệt có thái độ thù địch với hắn rất lớn, tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết.
Lăng Sương nhếch môi cười, "Ta sẽ không nói."
Lăng Dạ Vũ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, tính tình hai đứa nhỏ này đều khó chơi như vậy, ngược lại tính cách rất giống Tiểu Yên.
"Người tới, An bài chỗ ở cho thế tử và quận chúa." Lăng Dạ Vũ hướng bên ngoài hô. Ly Yên đã đi, hắn chỉ có thể đem những gì tốt nhất cho hai đứa nhỏ này.
"Vương gia." Thị vệ ở cửa lúc nãy đi đến quỳ xuống muốn nói lại thôi.
Lăng Dạ Vũ nhướng mày, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thị vệ cửa dưới cái nhìn đầy áp lực của Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương, cuối cùng vẫn nói, "Vương gia, vương phi không chết, nàng đã trở lại, chỉ là nàng vừa tức giận chạy đi rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.