"Thi Vũ, sao ngươi lại tới đây?" Ly Yên hỏi. "Nhận được tin ngươi đã xảy ra chuyện nên ta tới, " Thượng Quan Thi Vũ nhìn đám người xung quanh một chút, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Đê tiện, nhiều người như vậy cùng nhau vây công." (*Vây công: Bao vây và tấn công nên gọi tắt là vây công) "Thi Vũ, trở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt, còn nếu nàng cứ nhất quyết ở cùng bọn họ thì chỉ có con đường chết mà thôi." Trong mắt Kỳ Doãn tràn đầy thâm tình, nếu là trước kia có lẽ Thượng Quan Thi Vũ sẽ cảm động, nhưng giờ phút nàng chỉ cảm thấy ghê tởm. "Nương tử của ta tất nhiên do ta bảo hộ, không cần thiết Hoàng Kỳ ngươi quan tâm." Diệp Thừa Tầm ôm Thượng Quan Thi Vũ, giọng nói không mấy hòa nhã. Kỳ Doãn vừa định nổi giận, Ly Yên lại lên tiếng nói: "Kỳ Hoàng, ngươi cũng đừng quên ban đầu là ai phụ trợ ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, ta có thể giúp ngươi ngồi trêи vị trí này, tất nhiên cũng có thể kéo ngươi xuống dưới." Giọng nói tràn ngập sự uy hϊế͙p͙, hắn cho rằng nàng chỉ sắp xếp Thừa Tướng ở bên trong thôi sao? Sau khi hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế liền bất chấp sự phản đối của quần thần mà thay đổi Thừa Tướng, nhưng mà, làm sao nàng chỉ cài một người trong triều đình cơ chứ. Kỳ Doãn nghe vậy tim hơi hơi run lên một cái, hắn biết năng lực của nàng, nên vẫn có chút kiêng kỵ, nhưng đã đến nước này hắn cũng không thể quay đầu lại được nữa rồi. "Nực cười, ngay cả Lão đại của bản thần y ta cũng dám đụng?" Một âm thanh mang theo sự tức giận, Vân Mặc một thân y phục không nhiễm bụi trần khoan thai tiến đến. Trong mắt Lăng Dạ Ảnh thoáng quan tia sáng tối tăm, hắn làm sao lại quên mất thần y Vân Mặc cũng là người của nàng, nếu Vân Mặc gặp chuyện không may..., chỉ sợ người đời sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn hắn. Không có gì quan trọng hơn tính mạng, vì thế hầu hết mọi người hy vọng có thể kết giao bằng hữu với thần y Vân Mặc, cũng không ít người đang tìm hắn để chữa bệnh, nếu thần y Vân Mặc chết trong tay bọn hắn, chỉ e cũng có ngày bọn hắn lại bị người khác vây công. Lăng Dạ Ảnh liếc Ứng Hoài một cái, sau đó đột nhiên Ứng Hoài chắp tay tôn kính nói với Vân Mặc: "Thần y không cần nhúng tay vào việc này, tại hạ không muốn thương tổn thần y." "Nực cười, các ngươi động đến Lão đại của ta chẳng khác nào đắc tội với ta, các ngươi không thương tổn ta, nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ bỏ qua cho các ngươi." Ngữ khí Vân Mặc kiên định, làm Ứng Hoài không biết phải làm sao. "Các vị đều là những người tiếng tăm lừng lẫy, cần gì phải chịu nhục làm thủ hạ của một nữ tử chứ?" Lăng Dạ Ảnh không hiểu, rốt cuộc nữ tử này có sức quyến rũ gì, khiến nhiều môn phái cùng cao thủ gọi nàng là Lão đại. Nghe vậy, Vân Mặc trào phúng cười khẽ một tiếng, "Ngươi có biết bọn ta họ gì không?" Lăng Dạ Vũ hơi hơi nhíu mày, Vân Mặc nói tiếp: "Bọn ta họ Mộc, thế nhân chỉ biết ta là thần y Vân Mặc, lại không biết tên đầy đủ của ta là Mộc Vân Mặc, Lão đại là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là sư phó của ta, là nàng dạy ta y thuật, bằng không ta sẽ có thành tựu như ngày hôm nay sao?" Vân Mặc vừa nói ra làm cả đám người của Lăng Dạ Ảnh chấn động, trêи mặt bọn họ hiện lên vẻ không thể tin nổi. "Không sai, tên đầy đủ của ta là Mộc Nhược Phong, nàng là Mộc Nhược Vũ, còn nữa hầu hết mọi người trong Ngưng Yên đều họ Mộc, là Lão đại cho bọn ta nhà để ở, Ngưng Yên cung lại do nàng lập ra, làm sao bọn ta có thể không nghe lời nàng được chứ?" Nhược Phong ngẩng đầu lên nói, trong mắt có sự cảm kϊƈɦ đến vô cùng, nếu không phải Lão đại cứu, năm đó hẳn là các nàng đã sớm đói chết ở đầu đường rồi. "Không sai, Huyễn môn cũng như thế, chúng ta đều được Lão đại cứu sống hoặc cứu giúp." Tầm mắt của bọn họ đều chuyển đến trêи người Ly Yên, đang nhớ lại chuyện năm đó, vẻ mặt của từng người đều trở nên kϊƈɦ động vì cảm kϊƈɦ. Rõ ràng đám người Lăng Dạ Ảnh bị đả kϊƈɦ không nhẹ, vốn muốn châm ngòi ly gián, không nghĩ tới sự thật lại là như thế. "Lão đại đối xử với bọn ta như người thân của nàng, chưa từng bạc đãi bọn ta một lần nào, dạy cho bọn ta những thứ này thứ nọ, cho bọn ta mái nhà che mưa che nắng, chúng ta thề dù sống hay chết cũng chỉ theo Lão đại." Giọng nói của Vân Mặc vang lên hùng hồn, cực kỳ có sức cuốn hút, khiến tình cảm trong lòng mọi người lại một lần nữa sục sôi. "Thề sống chết theo Lão đại, thề sống chết theo Lão đại." Từng lời thề trung thành phát ra vang dội khắp nơi, Lăng Dạ Vũ sủng nịch nhìn Ly Yên, xem ra hắn cưới Tiểu Yên thật sự là đã quá tiện nghi cho hắn rồi. "Hừ! Một hồ ly tinh cướp đoạt nam nhân của người khác có tư cách gì mà khiến nhiều người theo như vậy." Bỗng dưng một giọng nói ác độc vang lên, phá vỡ bầu không khí hào hùng này, một bóng dáng màu xanh từ từ hạ xuống, sắc mặt Lăng Dạ Ảnh liền trầm xuống, nhìn chằm chằm Liễu Tư Nhiễm. Lăng Dạ Ảnh điều động hết thị vệ canh giữ bên người nàng đi, bây giờ tất cả đều dùng để vây công Lăng Dạ Vũ, không nghĩ tới cũng là bởi vì như vậy nên nàng mới chạy ra được. "Quản cho tốt cái miệng của ngươi, bằng không bổn vương không khách khí." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nhìn Liễu Tư Nhiễm, trong mắt xẹt qua một chút sát ý, dám mắng Tiểu Yên là hồ ly tinh? Muốn chết. Ly Yên làm như không thèm để ý, cười nhẹ, "Hồ ly tinh? Không biết ai là hồ ly tinh đây? Hình như có kẻ vẫn không biết thân phận của mình là gì, cho dù ngươi đã từng gả cho Vương Gia, nhưng thủy chung vẫn chỉ là thϊế͙p͙, huống chi ngươi đã sớm bị hưu." Lời nói này hiển nhiên đâm trúng chỗ đau của Liễu Tư Nhiễm, trong mắt nàng ta tràn ngập sự tàn độc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ly Yên, hận không thể đem Ly Yên bầm thây vạn đoạn. Liễu Tư Nhiễm vừa định nổi giận, đã thấy thần sắc Ly Yên có chút không khỏe, ôm ngực nôn khan, con ngươi co rụt lại, loại bệnh này nàng đương nhiên có thể đoán được là cái gì, khó có thể chấp nhận chỉ tay về phía Ly Yên nói: "Ngươi… ngươi lại có thể mang thai." "Tiểu Yên, mau trở về đi thôi! Nơi này ta xử lý là được rồi." Lăng Dạ Vũ không thèm nhìn Liễu Tư Nhiễm một cái, trong mắt hiện lên sự lo lắng nói với Ly Yên. "Không cần, rất nhanh sẽ ổn lại thôi." Nhìn hai người tình nồng ý mật như thế, lửa giận của Liễu Tư Nhiễm càng phát ra tán loạn, không cách nào phát tiết. Ánh mắt đảo qua hai người đang bị áp chế sau lưng Lăng Dạ Ảnh, sắc mặt xẹt qua một chút tia tàn ác, xoay người một cái tóm lấy Mộc Vi Ngưng. "Tỷ tỷ." "Ngưng nhi." Từng tiếng kêu nôn nóng vang lên, Mộc Vi Ngưng lại không hề có chút khí lực nào, nên chỉ có thể mặc người ta chém giết. Ngón tay Liễu Tư Nhiếm bóp chặt cổ Mộc Vi Ngưng, âm trầm nhìn Ly Yên nói: "Mau tự sát cho ta, bằng không ta sẽ giết nàng." Liễu Tư Nhiễm biết võ công của mình không bằng Mộc Ly Yên, nhưng Mộc Ly Yên rất coi trọng người nhà, nàng không tin nàng ta sẽ không chịu khuất phục. Sắc mặt Ly Yên trầm xuống nhìn Mộc Vi Ngưng, thấy Ly Yên vẫn chưa động thủ, Liễu Tư Nhiễm thúc giục: "Mau, bằng không cứ chờ nàng chết trước mặt ngươi đi!" Liễu Tư Nhiễm gia tăng them lực đạo, sắc mặt Mộc Vi Ngưng càng trở nên khó coi, hai hàng lông mày chỉ có thể nhíu lại, cảm thấy khó có thể hô hấp. Bỗng nhiên một bóng người xẹt qua, đoạt đi Mộc Vi Ngưng trong tay Liễu Tư Nhiễm, Liễu Tư Nhiễm phản xạ cho hắn một chưởng, hắn thét lớn một tiếng, ôm Mộc Vi Ngưng đến trước mặt Ly Yên. Mặc dù Mộc Vi Ngưng trúng nhuyễn cốt tán, nhưng vẫn chưa mất hết cảm giác, hai mắt trợn to kinh ngạc nhìn Lăng Dạ Trần. Ly Yên đỡ Mộc Vi Ngưng, đút cho nàng giải dược rồi sau đó phân phó Nhược Phong, Nhược Vũ chiếu cố Mộc Vi Ngưng, lúc này Lăng Dạ Trần không thể kìm chế được nữa mà hộc máu, máu phun lên trêи mặt đất, không phải là màu đỏ tươi diêm dúa xinh đẹp, mà là màu đen ảm đạm, trong nháy mắt thân thể của hắn không trụ vững được nữa, liền ngã xuống đất. Không biết Liễu Tư Nhiễm học võ công của Lăng Dạ Ảnh theo con đường ngang ngõ tắt nào mà độc ác đến cực điểm, một chưởng kia cũng có chứa độc tính. Ly Yên kéo tay Lăng Dạ Trần qua bắt mạch, con ngươi trầm xuống, trầm giọng nói với Lăng Dạ Vũ: "Vũ, ta… trị không được." Chất độc này phát tác quá nhanh, Ly Yên không có cách nào trị liệu, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Dạ Vũ khi nghe được câu này, trong lòng Ly Yên không khỏi đau một chút. Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, có cảm tình nhiều năm như vậy, làm sao Lăng Dạ Vũ lại không quan tâm được cơ chứ? "Yên nhi, thật sự, cứu không được Hoàng huynh sao?" Loading...
Nhuyễn cốt tán trêи người Mộc Vi Ngưng được giải, khí lực cũng chậm rãi khôi phục lại, con ngươi phức tạp nhìn Lăng Dạ Trần, trong thanh âm nghe không ra được bất kỳ cảm xúc nào. Thượng Quan Dương yên lặng nhìn hai người bọn họ, trong mắt lướt qua cảm xúc khó có thể giải thích. "Tỷ tỷ, chất độc này phát tác quá nhanh, độc tố đã trực tiếp lan vào tim, ta không thể làm gì được." Ly Yên cúi đầu nói, nàng cứ tưởng rằng y thuật của mình đã rất cao rồi, không ngờ vẫn chưa đủ. "Con người sớm hay muộn đều phải chết, bây giờ chết, sau này chết, có khác gì nhau đâu chứ?" Lăng Dạ Trần nói nhẹ như mây trôi gió thoảng, giống như người sắp chết không phải là hắn, trêи mặt còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. "Ngưng nhi, trước kia ta cho rằng, ở chung với nàng mới là hạnh phúc, cho đến hôm nay ta mới hiểu được, thành toàn nàng mới là hạnh phúc, chỉ cần nàng hạnh phúc, ta liền hạnh phúc, cho nên, nàng nhất định phải hạnh phúc." Hai hàng lông mi của Mộc Vi Ngưng run run, vẫn không nhịn được mà rơi lệ. "Ngưng nhi, đừng khóc, Thượng Quan Dương, ngươi phải đối với Ngưng Nhi thật tốt, đừng bao giờ để nàng khóc, đừng đi theo vết xe đổ của ta, làm chuyện vô liêm sỉ khiến nàng thương tâm." Lăng Dạ Trần gắng gượng dùng chút hơi thở cuối cùng nói với Thượng Quan Dương, hắn muốn một khắc cuối cùng này làm một chút chuyện cho nàng. Thượng Quan Dương nặng nề gật đầu, hắn bội phục Lăng Dạ Trần, liền đáp ứng nguyện vọng của hắn, kỳ thực không cần hắn nói, Thượng Quan Dương vẫn sẽ đối tốt với nàng. Mộc Vi Ngưng nghẹn ngào nói không ra lời, Lăng Dạ Trần thấy Thượng Quan Dương gật đầu, miệng hơi mở mấp máy mấy chữ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Nàng nhất đinh phải hạnh phúc, nàng hạnh phúc ta sẽ hạnh phúc, nếu nàng không hạnh phúc... " Thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hai mắt nhắm lại, ra đi mà trêи miệng vẫn nở nụ cười như cũ. Mộc Vi Ngưng khóc thành tiếng, trong lòng có sự khó chịu nói không nên lời. Lăng Dạ Vũ nhắm mắt, che dấu tất cả cảm xúc, Ly Yên cầm tay hắn an ủi. "Cảm động quá đi mất!" Lăng Dạ Ảnh ở một bên trêu tức nói, trong giọng nói xen lẫn sự châm chọc. Ly Yên híp mắt lại, sát khí nổi lên, bọn họ giết Lăng Dạ Trần, mặc dù Lăng Dạ Trần đã từng thương tổn tỷ tỷ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cứu tỷ tỷ, hơn nữa hắn là hoàng huynh của Vũ, nàng phải báo thù cho hắn. "Động thủ." Mệnh lệnh vừa ra, hai bên bắt đầu giao chiến. Lăng Dạ Ảnh chưởng một cái về phía Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ nghênh đón sự công kϊƈɦ của hắn. Đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng gia nhập cuộc chiến, đao quang kiếm ảnh, tiếp theo hàng loạt thi thể ngã xuống. Hai mắt Liễu Tư Nhiễm nhíu lại, xẹt qua một tia sáng quỷ dị, ôm lấy Mộc Hi Cẩn đang bị kèm chặt nhảy về phương hướng gần vách núi. "Tiểu Cẩn." Ly Yên lo lắng kêu lên, lập tức cũng đuổi theo Liễu Tư Nhiễm, Lăng Dạ Vũ muốn tiến lên nhưng lại bị Lăng Dạ Ảnh ngăn cản, hắn chỉ có thể âm thầm sốt ruột đối phó với Lăng Dạ Ảnh. Ly Yên đuổi theo Liễu Tư Nhiễm đến vách núi, gió điên cuống gào thét, thổi mái tóc đen của nàng bay tán loạn. "Mau thả Tiểu Cẩn." Ly Yên nghiêm giọng nói, hàn ý cả người phát ra. Liễu Tư Nhiễm lại không để ý đến lời Ly Yên nói, hai mắt đỏ ngầu điên cuồng chất vấn: "Vì sao? Ta yêu hắn nhiều năm như vậy, vì sao hắn không thương ta? Vì sao hắn lại yêu ngươi?" Nhìn Liễu Tư Nhiễm đang ôm Tiểu Cẩn ngày càng tiến gần đến vách núi, Ly Yên khẩn trương nói: "Ngươi mau thả Tiểu Cẩn." Liễu Tư Nhiễm bỗng dưng nở nụ cười, khuôn mặt vốn dữ tợn giờ lại càng thêm vặn vẹo, "Thả hắn? Được! Ngươi đổi hắn đi a! Chậc chậc chậc, mang thai à? Ta đây sẽ khiến ngươi một xác hai mạng người." Ly Yên nhìn nữ tử điên cuồng này, ngân châm trong tay phóng đi, hai mắt Liễu Tư Nhiễm ngưng lại, tránh thoát khỏi ngân châm, nhưng mà Mộc Hi Cẩn lại được Ly Yên cứu đi đúng lúc này. Ly Yên lấy thuốc giải nhuyễn cốt tán cho Mộc Hi Cẩn ăn. Mộc Hi Cẩn say mê nghiên cứu thuốc, đặc biệt là độc dược, nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, mà nhuyễn cốt tán cũng không phải là thuốc dễ gặp, nên trong lúc vô ý mà trúng chiêu. Liễu Tư Nhiễm thấy trong tay không còn người để uy hϊế͙p͙ Ly Yên nữa, càng tức giận đến đỉnh điểm, liền dùng nội lực đánh về phía Ly Yên, Ly Yên nhẹ nhàng đặt Mộc Hi Cẩn xuống để cho hắn nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, ngay sao đó lập tức đón nhận chưởng phong của Liễu Tư Nhiễm. Hai người so chiêu, dần dần Liễu Tư Nhiễm rơi vào thế hạ phong, bỗng nhiên, Ly Yên cảm giác một trận ghê tởm truyền đến, khiến chưởng lực của Ly Yên chậm vài phần, làm Liễu Tư Nhiễm có cơ hội tránh thoát. Trán Ly Yên tuôn ra một tầng mồ hôi, trong bụng có một trận co rút đau đớn. Hai mắt Liễu Tư Nhiễm chợt lóe, liền chớp lấy thời cơ lúc này, đánh một chưởng sau lưng Ly Yên, Ly Yên lập tức rớt xuống vách núi như sao băng, duy mỹ mà thê lương. "Yên nhi." "Tiểu Yên." "Huyết Hồ." Mọi người cố gắng chạy thật nhanh tới đây, cuối cùng vẫn chỉ thấy bóng dáng kia rơi xuống, không khỏi thê lương mà gào thét. "Ha ha ha …" Liễu Tư Nhiễm ngửa đầu lên trời cười điên đại, "Mộc Ly Yên, rốt cuộc ngươi cũng chết ở trêи tay ta." "Ngươi đáng chết." Lăng Dạ Vũ tức giận ngùn ngụt, trong mắt bi thương nặng nề, sát khí trêи người bùng phát, hung hăng chưởng một lực về phía Liễu Tư Nhiễm, Liễu Tư Nhiễm hét lên một tiếng, ngã xuống dưới đất. "Nàng sao rồi?" Lúc này Lăng Dạ Ảnh kịp thời tiếp được Liễu Tư Nhiễm, trong mắt không kiềm chế được sự lo lắng. Liễu Tư Nhiễm không để ý đến Lăng Dạ Ảnh, khóe miệng vẫn nở nụ cười như cũ, nói với Lăng Dạ Vũ: "Mộc Ly Yên đã chết ở trêи tay ta, sẽ không còn có ai có thể cướp ngươi khỏi ta được nữa." Vách núi này có tên là Tuyệt Mệnh Nhai, sâu không thấy đáy, nếu đã rớt xuống thì nhất định mất mạng, Mộc Ly Yên trúng một chưởng của nàng, cho dù không chết vì rơi xuống vực, thì cũng chết vì độc của nàng, giống như kết cục của Lăng Dạ Trần. Lăng Dạ Ảnh siết chặt cú đấm, đè nén đáy lòng bi ai, đến chết nàng vẫn muốn ở cùng với hắn, rốt cuộc hắn có cái gì tốt? Có cái gì tốt? Lăng Dạ Vũ không thèm để ý đến Liễu Tư Nhiễm, đi đến bên vách núi, nhìn xuống dưới, sương mù mênh ʍôиɠ, sâu không thấy đáy, chỉ có một vùng trắng xoá, hắn khẽ mở môi mỏng, lẩm bẩm: "Tiểu Yên, ta sẽ không để nàng cô đơn, chờ ta." Thấy thế, mọi người đại khái đoán được hắn muốn làm gì, Diệp Thừa Tầm vội vàng ngăn cản nói: "Ngươi không thể làm chuyện ngu ngốc, nếu như ngươi chết, Ly Yên không sẽ tha thứ cho ngươi." Trong mắt Mộc Vi Ngưng toàn là sương mù, một màn này đối với nàng đả kϊƈɦ quá lớn. "Đúng, Yên nhi sẽ không muốn ngươi làm chuyện điên rồ." Mộc Vi Ngưng chịu đựng đau đớn trong lòng nói, Yên nhi mất, nàng sẽ giúp nó chăm sóc người nó thương yêu. Thượng Quan Thi Vũ nhìn chằm chằm đáy vực, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, nàng tin Huyết Hồ sẽ không dễ dàng chết như vậy, sẽ không … "Tiểu Yên ở đó một mình sẽ rất cô đơn, nàng sẽ hi vọng ta đi bồi nàng." Lăng Dạ Vũ trầm giọng nói, ngữ điệu nhẹ bẫng như nước suối chảy xuôi, mang theo một chút bi ai.
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên. "Không, ta sẽ giải thích với tỷ tỷ, nàng sẽ không để huynh đi bồi nàng, bởi vì tỷ tỷ hi vọng huynh chiếu cố chúng ta, tỷ tỷ mất rồi, huynh nên giúp nàng chiếu cố người nàng yêu thương." Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mang theo sự cứng cỏi, lúc này Mộc Hi Ngôn lại thành thục đến đáng sợ. Nếu không phải vì tỷ tỷ cứu hắn, tỷ tỷ sẽ không chết, là hắn quá yếu, quá yếu … Lăng Dạ Vũ xoay người nhìn Mộc Hi Cẩn, bên tai còn vang vọng lời nói của hắn, hắn nói không sai! Tiểu Yên yêu quý nhất bọn họ, vậy hắn càng phải giúp nàng bảo hộ bọn họ thật tốt. Lăng Dạ Vũ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mộc Hi Cẩn, xoay người nói với Lăng Dạ Ảnh, "Ta sẽ không để ngươi thương tổn người bên cạnh ta một lần nữa." Mặc dù là năm đó là hắn thiếu nợ Lăng Dạ Ảnh, nhưng cái gì nên trả hắn cũng đã trả rồi. Năm đó tranh giành ngôi vị hoàng đế, Lăng Dạ Vũ sai lầm mà giết người cứu giúp Lăng Dạ Ảnh, từ đó đến nay hắn vẫn luôn áy náy, bây giờ hắn thương tổn nhiều người như vậy, xem như huề nhau. "Hừ! Chờ xem." Lăng Dạ Ảnh ôm Liễu Tư Nhiễm nhảy về phía xa xa, Kỳ Doãn chật vật trở về cung. Có lẽ không ai có thể ngờ rằng Tướng quân của Kỳ Tinh quốc cũng là người của Ly Yên, hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ quân đội đều yên lặng bất động, không hề nghe mệnh lệnh của Kỳ Doãn chém giết đám người của Ngưng Yên cung. Kỳ Doãn cực kỳ tức giận, không ngờ nữ nhân này còn để lại một con át chủ bài. Hắn nhớ lại ban nãy Ly Yên có nói, nếu nàng có thể phụ trợ hắn lên ngôi, thì tất nhiên cũng có thể kéo hắn xuống. Kỳ Doãn đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng, đến giờ hắn mới phát hiện nữ tử này không thể đụng tới. Đám người Lăng Dạ Vũ trở về cung, xử lý xong xuôi tất cả chuyện triều chính, lập Lăng Dạ Nặc làm Hoàng đế, mà chuyện huyết thống lẫn lộn này hắn cũng đã giải thích, là Lăng Dạ Ảnh muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế nên bịa đặt. "Dạy đệ võ công." Ánh mắt Mộc Hi Cẩn mang theo kiên nghị đứng trước mặt Lăng Dạ Vũ. Lăng Dạ Vũ biết khi Ly Yên bị rớt xuống vực sâu là một đả kϊƈɦ quá lớn với Mộc Hi Cẩn, Mộc Hi Cẩn luôn áy náy với chuyện đó, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ để không liên lụy người bên cạnh mình. "Huấn luyện của ta rất nghiêm khắc, chưa chắc đệ đã vượt qua được, đệ hãy nghĩ kỹ rồi nói với ta vẫn chưa muộn." "Đệ đã nghĩ kỹ rồi, đệ không sợ." Đôi mắt đen láy của Mộc Hi Cẩn lóe lên tia sáng kiên định khiến Lăng Dạ Vũ không khỏi tán dương. Kể từ đó, mỗi ngày Lăng Dạ Vũ đều dạy Mộc Hi Cẩn luyện võ. Trong thời gian giúp Lăng Dạ Nặc củng cố ngai vị, Lăng Dạ Vũ không lên triều một lần nào, mỗi ngày trừ bỏ huấn luyện Mộc Hi Cẩn ra, hắn vẫn đứng đợi ở trêи Tuyệt Mệnh Nhai, có khi ngẩn người ở đấy nửa ngày. *** Dưới Tuyệt Mệnh Nhai, một lão nhân tóc trắng xoá đang chữa thương cho một nữ tử tuyệt sắc, thật lâu sau, trêи trán lão nhân mồ hôi chảy ròng ròng, môi có chút trắng bệch, con ngươi nhìn nữ tử tuyệt mỹ thật sâu rồi nói: "Nha đầu, vi sư chỉ có thể dùng phương pháp này cứu con thôi. Hàng lông mi nhẹ run lên một cái, Ly Yên mở mắt, thấy khuôn mặt hòa ái quen thuộc liền nói: "Sư phụ." Vừa kêu một tiếng, lập tức nhớ tới nàng bị Liễu Tư Nhiễm đánh rớt xuống vực, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Con vẫn chưa chết sao?" "Nha đầu, mạng con lớn, vi sư tính ra kiếp nạn của con ở đây, cho nên ta chờ con ở dưới vực sâu, bằng không giờ phút này con đã tan xương nát thịt rồi."Thiên cư lão nhân cố ra vẻ thoải mái mà nói. Ly Yên nhất định phải trải qua kiếp này, Thiên cư lão nhân không thể ngăn cản kiếp nạn của nàng được, cũng chỉ có thể chờ nó xảy ra rồi ra tay, bằng không cho dù nàng thoát được kiếp này, vẫn sẽ có kiếp khác xảy đến. Bỗng dưng nghĩ đến cái gì, Ly Yên khẩn trương xoa bụng của mình, Thiên cư lão nhân mỉm cười, "Con yên tâm, đứa nhỏ vẫn còn." "Sư phụ, con đã trúng một chưởng của Liễu Lan Yên, rõ ràng là có kịch độc, vì sao con không sao?"Ly Yên đột nhiên nghĩ tới chuyện này, không khỏi nhíu mày hỏi. Hai mắt Thiên cư lão nhân chợt lóe, lập tức cười nói: "Vi sư y thuật cao minh!" Ly Yên bĩu môi, rõ ràng y thuật của sư phụ không bằng nàng, nàng không giải được chất độc này, vì sao… Chẳng qua cũng có thể ngược lại, có lẽ trước kia sư phụ nhường nàng mà thôi, kỳ thực y thuật của sư phụ vẫn là đệ nhất thiên hạ. Nghĩ như vậy, Ly Yên liền nhẹ nhõm, không suy nghĩ thêm chuyện này nữa. "Sư phụ, chúng ta đi thôi!" "Đi? Đi nơi nào?"Thiên cư lão nhân nhíu mày hỏi. "Đi lên a! Chẳng lẽ chúng ta phải ở lại dưới vực sâu này sinh sống sao?" Ly Yên mê mang nhìn Thiên cư lão nhân, sư phụ đã sớm chờ nàng ở đây, vậy thì nhất định sư phụ có cách đi lên. Ly Yên chuẩn bị kéo Thiên cư lão nhân đi, nhưng Thiên cư lão nhân vẫn yên lặng đứng ở đó không nhúc nhích, Ly Yên nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, làm sao người không đi?" Thiên cư lão nhân xấu hổ ho khan một tiếng, "Chuyện này, sư phụ không thể mang ngươi lên được." Nghe vậy, Ly Yên sợ hãi kêu: "Cái gì? Chẳng lẽ chúng ta phải sống ở đây sao?" Nàng không muốn ở lại chỗ này, Vũ vẫn đang chờ nàng, còn có tỷ tỷ, đệ đệ, gia đình… nếu nàng ở lại đây, bọn họ sẽ rất lo lắng. "Nha đầu, chúng ta không thể từ nơi này bay lên trêи được, nhưng nơi này có một thông đạo ra bên ngoài, chỉ là có trận pháp, vi sư cũng không phá được, chỉ có con đột phá tầng thứ mười của Điệp Vũ Mạn Tuyết mới có thể đi ra ngoài." Hiện tại tu vi của Thiên cư lão nhân cũng chỉ ở tầng thứ 9, bất quá hắn tin tưởng với tư chất của Ly Yân, nhất định có thể đột phá tầng thứ mười. "Sư phụ, nếu con muốn đột phá tầng thứ mười có phải rất lâu hay không? Người không thể đi ra ngoài mà lại dám xuống dưới đây sao?"Ly Yên ai oán nói. Thiên cư lão nhân cũng chỉ khẽ thở dài một cái, vỗ bờ vai nàng một cái nói: "Nha đầu con vẫn nên suy nghĩ làm sao để đột phá tầng thứ mười của Điệp Vũ Mạn Tuyết đi!" Ly Yên quyệt miệng, nhìn khung cảnh nơi này, không nghĩ tới Tuyệt Mệnh Nhai lại có phong cảnh xinh đẹp như thế. Thác nước dốc từ trêи xuống, phía dưới một nhánh suối chảy xuôi theo, đá chìm dưới nước, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, lại còn thấy từng đàn cá đang tung tăng bơi lội. Từng tia sáng đủ màu sắc khúc xạ ở trêи thác nước, trông thật lộng lẫy. Cách đó không xa còn có đủ loại kỳ hoa dị thảo, đều là những thứ Ly Yên chưa bao giờ nhìn thấy. Bởi vì hàng năm Tuyệt Mệnh Nhai không có ai nên kỳ hoa dị thảo khắp nơi, còn có một ít động vật nhỏ, các loại quả..., từng này thứ cũng đủ để cho bọn họ sinh tồn, cho dù ở nơi này cả đời cũng không thành vấn đề, nhưng mà Ly Yên cũng không muốn sống ở đây cả đời. Ly Yên đi đến trận pháp tính toán muốn phá vỡ nó, nhưng mà trận pháp một chút cũng không hề hấn gì, Ly Yên đành phải hết hy vọng đi tu luyện Điệp Vũ Mạn Tuyết. Thời gian chậm rãi trôi đi, bụng của nàng càng lúc càng lớn, mới năm tháng mà bụng đã như người mang thai tám tháng rồi. Cuối cùng tới tháng thứ chín, đột nhiên một ngày Ly Yên đau bụng, Thiên cư lão nhân vội vàng mang đồ đạc đã chuẩn bị trước đó để đỡ đứa con đầu lòng của Ly yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]