Lăng Dạ Vũ nhìn nàng rất lâu, kìm nén không được cúi người xuống, muốn hôn lên cánh môi của nàng.
Nhưng mà, ngay khi cánh môi sắp sát lại nhau, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Lăng Tuyệt trầm mặt đi đến, "Đừng nghĩ độc chiếm lấy mẫu thân."
Lúc trước, khi bọn họ có tin tức của mẫu thân cũng không có nói cho hắn biết, về sau mẫu thân trở lại, hắn cũng chưa có gặp mẫu thân lần nào, bây giờ tên nam nhân này còn muốn độc chiếm lấy mẫu thân, hắn sẽ không để cho hắn ta được như ý.
Lăng Dạ Vũ vừa thấy hắn đến, lửa giận trong mắt sắp phụt ra ngoài một nửa, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh đi vài phần: "Ra ngoài."
Chết tiệt, vào lúc này lại bị tiểu tử này phá hoại.
Khoé miệng Ly yên giật giật vài cái, bất đắc dĩ nâng trán nhìn hai người.
"Dựa vào cái gì? Người nghĩ rằng mẫu thân là của một mình người à?" Lăng Tuyệt dương lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt khiêu khích nói.
Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ lại càng ôm chặt Ly Yên hơn, trầm giọng nói: "Chỉ bằng ta là phụ vương con, phụ thân ruột thịt của con."
Nhưng mà, Lăng Tuyệt chỉ là khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ có mẫu thân, không có phụ thân."
"Được rồi, Tuyệt nhi, đừng náo loạn." Ly Yên đứng ở một bên lên tiếng, giọng nói có phần trách cứ.
Lăng Tuyệt bĩu môi, trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ. Mà Lăng Dạ Vũ lại đắc ý ôm Ly Yên, khóe miệng chứa ý cười như có không.
Ly Yên bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng trấn an nói: "Tuyệt nhi, con đi ra ngoài trước đi! Nương và phụ thân con còn có chuyện phải nói."
"Nói chuyện gì con không thể nghe sao? Nương, nương bất công, không phải là nương thương hắn ta nhiều hơn con chứ?"
Lăng Tuyệt ngày thường luôn lạnh lùng bỗng nổi tính trẻ con, bắt đầu cố tình gây sự. Dù sao hắn cũng chỉ là đứa bé, không hy vọng người khác chia sẻ yêu thương với hắn.
Ly Yên giật mình, không nghĩ tới nó có thể nói ra lời như vậy.
Vẻ mặt Lăng Dạ Vũ bỗng trở nên nghiêm túc hỏi Lăng Tuyệt: "Con thương nương con sao?"
"Thương." Lăng Tuyệt ngẩn người, ngay lập tức khẳng định trả lời.
Ánh mắt Lăng Dạ Vũ hiện lên một tia tinh quang, nói: "Nếu như con thương nương con, nhất định phải có năng lực bảo vệ nàng, nếu như con không có năng lực bảo vệ nàng, có tư cách gì tại bên người nàng."
Lăng Tuyệt nghe vậy mi mắt hơi rủ xuống, lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu: "Con sẽ có năng lực bảo hộ nương."
Ông ta nói đúng, hắn hôm nay không giống với bạn cùng lứa tuổi mà nói tự nhiên là hơn một chút, nhưng mà chống lại một chút võ công cao, vẫn không thể bảo hộ mẫu thân.
Trong lòng âm thầm quyết định, hắn nhất định phải lợi hại hơn người nam nhân trước mắt này mới được.
Lăng Tuyệt dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lăng Dạ Vũ thật lâu, sau đó mở miệng nói: "Một ngày nào đó con sẽ có tư cách bảo hộ nàng hơn cả người."
Nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này rõ ràng là Lăng Tuyệt đã bị lăng Dạ Vũ kích thích rồi.
Nhìn bóng dáng màu tím nho nhỏ đi ra ngoài, mâu trung Lăng Dạ Vũ tràn đầy ý cười, tiểu tử này, còn không phải đối thủ của hắn.
khóe miệng Ly Yên giật giật, quả nhiên gừng càng già càng cay, cố ý nói lời kích thích Tuyệt nhi, để cho Tuyệt nhi trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy liền không người nào có thể gây khó khăn cho nó rồi.
Lăng Dạ Vũ nhếch miệng, tà mị cười nói: "Tiểu Yên, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong đi!"
Thấy vậy, Ly Yên trợn trừng mắt, đầu óc hắn luôn nghĩ đến mấy thứ này.
Nhưng mà lúc đó Lăng Dạ Vũ sao lại có thể dễ dàng buông tha nàng, việc mà hắn muốn muốn làm, vẫn là thực hiện được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ly Yên xoa thắt lưng đau nhức mà rời giường, ánh mắt mông lung quét về phía bên kia giường, cũng không thấy bóng dáng Lăng Dạ Vũ, môi đỏ mọng khẽ mở, liền kêu: "Vũ."
"Tiểu Yên, nàng đã dậy."
Lăng Dạ Vũ toàn thân trường bào màu đen, vẻ mặt nhu tình đi đến, trong tay còn bưng một chậu nước ấm.
"Tới, rửa mặt." Lăng Dạ Vũ cưng chiều nhìn nàng, lập tức ôm nàng lên, hắn cũng biết tối hôm qua làm mệt nàng rồi.
Ly Yên thỏa mãn nằm ở trong lòng hắn, vẻ mặt hạnh phúc, tùy ý để Lăng Dạ Vũ hầu hạ nàng rửa mặt.
"Ra ngoài rồi hả? Mau ăn điểm tâm đi!" Trong đại sảnh, Mộc Vi Ngưng màng theo vẻ mặt ái muội cười nói, rõ ràng nàng đã đoán được cái gì.
Mộc Vi Ngưng trái lại không về nhà, hi vọng ở trong này cùng Ly Yên, nàng ở lại đây, Thượng Quan Dương tự nhiên cũng ở lại cùng nàng.
Lúc này ánh mắt Thượng Quan Dương chứa đầy nhu tình gắp thức ăn cho nàng ấy.
Ly Yên nở nụ cười, liền đảo mắt nhìn quanh, lại phát hiện Lăng Tuyệt không có ở đây, nghi hoặc hỏi: "Tuyệt nhi đi đâu rồi hả?"
Lăng Sương nghe thấy lời của nàng, trong tay cầm bánh bao đang gặm, nói có chút hàm hồ: "Huynh ấy nói muốn bế quan."
Mày Ly Yên nhíu lại, bế quan? Bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Lăng Dạ Vũ khiêu khích Lăng Tuyệt, có chút trách cứ trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ một cái.
Tuyệt nhi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nàng chỉ muốn nó vui vẻ suốt thời thơ ấu.
Lăng Dạ Vũ ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Tuyệt nhi là con trai hắn, tương lai nhất định gánh vác rất nhiều, hơn nữa, ai bảo cả ngày nó cứ tranh dành Tiểu Yên với hắn chứ?
"Sao lại bế quan?"Mộc Vi Ngưng nhíu mày hỏi. . Ngôn Tình Cổ Đại
Nó còn nhỏ như vậy, sao đã muốn bế quan? Trái lại cùng tiểu Cẩn mới trước đây có phần tương tự, chỉ là tiểu Cẩn mới trước đây trên mặt luôn luôn treo một bên tươi cười, vẻ mặt thiên chân vô tà, tuy thực tế có vẻ phúc hắc. Nhưng còn Lăng Tuyệt, nàng chưa bao giờ thấy nó cười, luôn luôn lãnh khốc, điểm ấy trái lại cực kì giống với Lăng Dạ Vũ trước khi chưa yêu Ly Yên.
"Huynh ấy nói muốn trở nên mạnh mẽ, đánh bại phụ thân ấy." Lăng Sương miệng không ngừng ăn, vẫn trả lời mơ hồ không rõ.
Thấy vậy, Ly Yên xấu hổ, Sương nhi đối với thức ăn hấp dẫn cho tới bây giờ đều là không có sức chống cự.
Lúc này nàng lại không có chú ý tới Lăng Sương nói gì đó nói, Thượng Quan Dương vẫn không lên tiếng lại u u mà nói: "Cái này, trừ phi Vũ Vương gia không luyện võ công, nếu không lúc Tuyệt nhi mạnh lên, thì Vũ Vương gia cũng đã mạnh hơn."
Lăng Sương chớp chớp đôi mắt đen tuyền: "Vậy Lăng Tuyệt không phải sẽ vĩnh viễn bế quan, không cần đi ra ngoài sao?"
Vẻ mặt Lăng Dạ Vũ nhàn tản sung túc, tuyệt không để ý.
Như vậy tiểu tử kia liền không thể tranh giành Tiểu Yên với mình rồi, Lăng Dạ Vũ ở trong lòng âm thầm đắc ý, Ly Yên liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của hắn, trợn mắt nhìn hắn nói: "Nó chính là con trai của chàng."
"Không có việc gì, không phải còn có nữ nhân sao? Nữ nhân nhiều tri kỷ, đúng không?" Lăng Dạ Vũ dương lên khóe miệng cười nói, ánh mắt vẫn không ngừng nháy với Lăng Sương, ý bảo nữ nhi nói chuyện giúp.
"Phụ thân, ngươi hà tất như vậy a? Trực tiếp tìm nữ tử đi quyến rũ Lăng Tuyệt là được rồi?" Lăng Sương nhíu mày, không nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu ngừng.
Nghe vậy, Ly Yên sặc một cái... quyến rũ? Đứa con gái này xác định là nàng sinh sao? Nàng cũng không có dạy cho nó thứ này a.
Vẻ mặt Mộc Vi Ngưng kinh ngạc, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, ngay cả Thượng Quan Dương cũng không khỏi co rút khoé miệng.
Lăng Dạ Vũ vuốt ve cằm, giống như đang suy tư: " Chủ ý này dường như không tệ, nhưng mà nên là tìm ai đi quyến rũ a?"
"Như Yên kia rất có khả năng, lần trước thấy Lăng Tuyệt để ý đến nàng ta như vậy, chỉ là bị mẫu thân đưa đến Tịnh đảo, còn không cho người ta gặp mặt." Lăng Sương bĩu môi, bỏ qua vẻ mặt âm trầm của Ly Yên.
"Vương gia, Thượng Quan bảo chủ cầu kiến."
Bỗng nhiên, một thị vệ đi tới, cung kính quỳ trên mặt đất nói.
"Thi Vũ? Nhanh gọi nàng vào đây." Ly Yên nhíu nhíu mày, lập tức nở nụ cười nói.
Tuy không biết Thi Vũ tới làm gì, nhưng nàng đến đây là tốt rồi.
Thị vệ cúi đầu đáp: "Vâng
Trong vương phủ này ai chẳng biết đạo lý Vương gia sủng vợ như mạng, địa vị của vương phi còn lớn hơn cả Vương gia, cho nên chỉ cần là lời vương phi nói bọn hắn đều phải vâng theo, không cần nghe chỉ thị của Vương gia.
"Huyết Hồ." Thượng Quan Thi Vũ đi tới, nhẹ giọng kêu.
"Sao lại đến đây? Không bồi Diệp Thừa Tầm à?"Ly Yên nhìn nàng ấy, giọng điệu có chút ý tứ trêu ghẹo.
Thi Vũ hôn mê lâu như vậy, theo lý thuyết Diệp Thừa Tầm sẽ không để cho nàng ra ngoài một mình.
Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Hắn đối với Như Yên như vậy, nhanh như vậy liền tha thứ hắn vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao?"
Ly Yên che miệng khẽ cười, nàng có thể tưởng tượng được hiện giờ Diệp Thừa Tầm có bao nhiêu hối hận rồi.
"Đúng rồi, con rể tương lai của ta đâu a? Sao lại không thấy nó?" Thượng Quan Thi Vũ tìm kiếm Lăng Tuyệt, cũng không thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lãnh khốc kia.
"Bế quan rồi."
"Bế quan? Tiểu tử này, có tiền đồ." Khoé môi Thượng Quan Thi Vũ cong lên, vui vẻ cười nói.
Bỗng dưng, một trận gió xẹt qua, liền thấy Diệp Thừa Tầm thở phì phò, ánh mắt hối hận đứng ở trước mặt Thượng Quan Thi Vũ.
"Thi Vũ, ta thật sự biết lỗi rồi, nàng đánh ta mắng ta đều được, nàng đừng không để ý tới ta a!"Diệp Thừa Tầm cầu xin nói.
Lúc này hắn giống như là một đứa nhỏ đang nhận lỗi vậy, khiến Lăng Dạ Vũ không khỏi nhíu mi lại, chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, quả nhiên vẫn là nương tử nhà mình mới có thể trị được hắn.
Nhưng Thượng Quan Thi Vũ lại khinh thường nhìn hắn một cái, vẻ mặt kiên định, chính là không tha thứ cho hắn.
Chậm rãi nâng bước đến trước mặt Thượng Quan Dương, nhếch miệng nói: "Ca, dường như ca đã theo đuổi rất nhiều năm, còn không tìm về một tẩu tử cho ta a!"
Thượng Quan Dương lườm về phía Mộc Vi Ngưng đang cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài nói, "Con đường truy thê của ca ca rất nhấp nhô a."
Mộc Vi Ngưng hạ tầm mắt, ánh mắt phức tạp, gắt gao mím môi không nói gì.
Đoá hoa diệp tử nhàn nhạt theo gió nhẹ nhàng mà bay xuống, gió lạnh thổi qua có vẻ đặc biệt mát mẻ.
Nhược Vũ bỗng nhiên nhảy lên, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khoé miệng Thượng Quan Thi Vũ giật giật, quả nhiên là người do Huyết Hồ dạy dỗ, không đi đường bình thường, luôn luôn trèo tường mà đến.
"Nhược Vũ, làm sao vậy?" Ly Yên nhìn thấy Nhược Vũ cau mày hỏi, Nhược Vũ một mực xử lý chuyện ở Ngưng Yên cung, nếu không phải có việc, Nhược Vũ tuyệt sẽ không xuất hiện ở trong này.
"Lão Đại, Kỳ Doãn nhận được tin Thượng Quan bảo chủ đã tỉnh lại, lập tức cũng trở nên tỉnh táo lại, bắt đầu chỉnh lý triều cương, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, Thừa Tướng Kỳ Tinh Quốc trước vẫn nắm giữ chiều chính đã bắt đầu rục rịch, mưu tính tạo phản." Ánh mắt Nhược Vũ nhìn về phía Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng nói.
Năm đó sau khi Kỳ Doãn biết Thượng Quan Thi Vũ hôn mê bất tỉnh, cả ngày trở nên đờ đẫn, triều chính bị Thừa tướng nắm giữ, nhiều năm qua thế lực của Thừa tướng đã vươn khắp nơi trong hoàng cung, mà bây giờ Kỳ Doãn đã tỉnh lại, không thể nghi ngờ sẽ kích khởi lòng tạo phản của Thừa tướng.
"Kỳ Tinh quốc, bọn hắn người nào cũng không chạy thoát." Ly Yên khẽ cười một tiếng, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, vô cùng lạnh lẽo, cuồng vọng từ trong lời nói mà ra.
Thượng Quan Thi Vũ tất nhiên hiểu rõ trong lòng Ly Yên muốn gì, thống nhất thiên hạ cũng là chuyện tốt.
"Huyết Hồ, chỉ cầu ngươi lúc đoạt được Kỳ Tinh quốc, lưu cho hắn một mạng." Thượng Quan Thi Vũ môi đỏ mọng khẽ mở, mở miệng nói, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]