Beta: nhok tinh nghich
Đau.
Trong ánh trăng mơ hồ, Sở Thanh Nguyệt cảm thấy ngực đau thắt từng cơn, như có người lấy lưỡi dao khoét vào lòng nàng, khiến nàng đau đến nhịn không được mà rên lên một tiếng.
"Có phản ứng, có phản ứng rồi."
"Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ."
"Đại nạn không chết tất có hậu phúc, nha đầu này là người có phúc lâu dài."
"Đúng vậy, đúng vậy......" Trong ánh trăng mông lung, một giọng nói hưng phấn truyền vào tai, tựa như ma âm (âm thanh của ma quỷ) đâm vào não, khiến Sở Thanh Nguyệt vốn chỉ đau ở tim, bây giờ đầu cũng đau theo.
"Tất cả im miệng cho ta." Dường như Phật tổ hiểu được nổi khổ của nàng, một tiếng rống giận hùng hồn có lực vang lên, bên tai lập tức yên tĩnh trở lại. Ngay sau đó chủ nhân của thanh âm kia đè thấp giọng xuống, hình như nhìn về người nào đó hỏi thăm cái gì, mà ý thức của Sở Thanh Nguyệt lại bắt đầu mơ hồ, đoạn đối thoại bên tai từ từ trở nên xa xôi, cho đến khi không nghe thấy gì nữa.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, chỉ có lác đác vài tiếng dế kêu to, một tiểu nha hoàn đang nằm ngủ say bên giường, một ngọn nến đang lẳng lặng sáng cách đó không xa. Màn che màu xanh, giường gỗ tử đàn khắc hoa, một cái giá sách nhỏ nằm kế bên cửa sổ, bội kiếm Lưu Tô có tua màu tím được treo bên cạnh giá sách. Tất cả mọi thứ ở đây đều hết sức xa lạ. Nàng không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-phi-kieu-ngao/183667/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.