(*) Thú = Cưới. Đây là cách nói của người của người cổ đại.
Phụ trách?
Phụ trách cái gì?
Lời này không khác gì tiếng sét khiến cho đồng chí Thanh Nguyệt đang tiến lùi không xong bị trì độn. Cước bộ lui về sau đột dừng lại, giương mắt thấy Quân Lăng Duệ vẫn duy trì tư thế như cũ, thậm chí động tác cầm nhánh cây cũng không có biến hóa gì, thật giống như câu nói vừa nãy không phải là hắn nói.
Thấy hắn sau một lúc lâu mà vẫn không nhúc nhích, Thanh Nguyệt nghi hoặc nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Quên đi, quản hắn nói hay không làm gì, coi như bị ù tai cái gì cũng không nghe thấy cho rồi!
Cặp mắt Thanh Nguyệt chuyển động, hướng phía bóng dáng hắn cười cười, sau đó nhấc chân tiếp tục động tác của chính mình, không nghĩ rằng, nam nhân giống như đợi đúng khoảnh khắc nàng chuồn êm, khi cước bộ nàng vừa nhấc lên, âm thanh không nhanh không chậm nhưng lạnh băng truyền đến.
"Trong sơn động có cái gì hấp dẫn nàng? Lại đây."
Thanh Nguyệt vừa nâng chân đột nhiên dừng lại giữa không trung, rất khó chịu đối với ngữ khí ra lệnh của hắn, đơn giản cũng không giả bộ, nín thở ho một tiếng hướng hắn đi đến.
Quên đi, đối mặt với hắn có cái gì không tốt?
Cùng lúc đó, nhánh cây trong tay Quân Lăng Duệ đột nhiên hướng mặt nước rơi xuống, sau đó lại nổi lên, mặt nước vốn đang yên tĩnh lập tức xuất hiện một con cá.
"A, có cá a~!" Vừa thấy có cá, Thanh Nguyệt nhất thời quên mất chần chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-phi-kieu-ngao/1511489/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.