"Cái này......, không tốt lắm đâu." Tô Kính Tùng khó khăn nói: "Nào có đạo lý trưởng bối đi gặp vãn bối chứ? Vẫn là chờ một chút đi, nha đầu này cũng sắp tới rồi."
"Ta chỉ đi gặp chắt nữ của mình, có đạo lý gì đâu? Đi." Hầu gia đè nén hỏa khí nói xong, cũng không quản Tô Kính Tùng có đồng ý hay không, kêu người hầu đỡ Lưu Thiên Tứ liền đi ra ngoài.
Tô Kính Tùng thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ là chậm rì rì đứng lên đi theo, gương mặt lạnh lùng.
Tô gia của ông, cho tới bây giờ không phải mặc cho người bóp méo, huống chi, hắn tin tưởng nha đầu kia tự có phương pháp ứng đối.
"Sao không có ai tới?"
Trong tiểu viện, Diệp Lạc lấy tay chống cây chổi nhàm chán đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn cửa trống không nhịn không được lầu bầu, đang lúc này, bên ngoài sân mơ hồ truyền đến một hồi tiếng bước chân huyên náo, nghe thế ánh mắt nàng sáng lên, cây chổi trên tay vội vàng quét "soàn soạt soàn soạt" về phía cửa viện, trong phút chốc bụi đất bay đầy trời.
"Đừng quét nữa." Hầu gia dẫn một đám người hùng dũng bước vào viện, liền bị sặc một hớp bụi đất, ho khan nổi giận gầm lên một tiếng, thật vất vả bụi đất tản đi chỉ thấy trong viện có một nha đầu run run rẩy rẩy đứng đó, tức giận không kềm được, ra lệnh: "Tiểu thư nhà ngươi đâu? Gọi nàng ra ngoài cho ta."
Tiếng hô của hắn rơi xuống, thân thể Diệp Lạc lập tức co rúm lại, một bộ dạng nhát gan sợ phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-phi-kieu-ngao/1511481/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.