Bạch Dật Hiên lúc này mới biết ý định của Thanh Nguyệt, hắn là văn nhân, có khi nào trải qua những thứ này? Hai chân không cầm được bắt đầu phát run, mặt từ trắng bệt chuyển xanh mét.
"Không lựa lời nói? Không lựa lời nói mà miệng đầy nói tục như thế?" Thanh Nguyệt thét to lên một tiếng, kiếm trên tay càng thêm dùng sức, lưỡi kiếm kia lập tức đâm vào thịt, Bạch Thụ Đào bị dọa sợ đến ngao một tiếng, thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung ác bây giờ của Thanh Nguyệt không dám động thủ cướp người, nôn nóng không ngừng nhảy lên, chỉ sợ nàng kích động cắt cổ nhi tử hắn, chỉ đành phải quay đầu lại cầu cứu Tô Kính Tùng.
"Thân gia, Tô đại nhân, Bạch gia ta chỉ có đứa con trai này......"
"Thanh Nguyệt, buông kiếm, có quy củ hay không?" Không đợi Bạch Thụ Đào nói hết lời, Tô Kính Tùng trầm mặt rút kiếm trong tay nàng. Hắn không ngờ Thanh Nguyệt có ý định như vậy, theo như tính tình của nha đầu này, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra Thanh Nguyệt không muốn làm như thế, đơn giản chỉ giáo huấn Bạch Dật Hiên một chút, hả giận cho Tô gia, không nghĩ đến người này lại nhát gan như vậy, chỉ cắt một ít da thịt của hắn mà lại sợ như vậy, nhất thời làm nàng mất hứng thú dạy dỗ hắn, vì vậy Tô Kính Tùng vừa mở miệng, nàng cũng thu tay lại, mặc ông đoạt kiếm đi.
"Tô đại nhân, cảm xúc của chắt nữ hôm nay không tốt lắm, hôm khác cha con ta sẽ tới cửa bái phỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-phi-kieu-ngao/1511474/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.