Cánh môi mỏng khẽ run rẫy, lòng bàn tay lạnh dần, nàng không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt. Thật ra, nơi này là thế giới quái quỷ gì vậy? Hắn ta... hắn ta... sao lại có thể biến thành động vật?
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khẽ cười khẩy một cái. Từng bước tiến lại gần chỗ nàng, ép Tiểu Điệp phải đứng bật dậy khỏi ghế. Con ngươi lóe một tia lạnh lùng về phía Tiểu Điệp, âm lãnh như phán xét: "Thế nào? Chúng ta đã từng gặp mặt?".
Nhìn dáng vẻ hắc cẩu to lớn phía trước, Tiểu Điệp khóe môi run rẩy trả lời: "Là ngài?"
Ánh sáng xanh lại lần nữa sáng lên, Hoắc Dĩnh biến lại thành người, hung hăn lấy bàn tay siết chặt cằm của Tiểu Điệp, quát: "Nói! Ngươi là ai? Tiếp cận ta có mục đích gì?"
Nếu như lúc đầu nàng thừa nhận biết hắn thì Hoắc Dĩnh đã không động thủ, trong thế giới này khi trong hình dạng súc thể nếu không sử dụng Ẩn Ảnh thì người khác vẫn có thể nhận ra được hình dáng lúc bình thường.
Nữ nhân này hẳn là giả vờ không nhận ra hắn, như là vô tình cứu một người qua đường hòng tiếp cận hắn đi?
Tiểu Điệp sợ hãi, con ngươi run rẩy, cảm giác đau đớn từ cằm truyền đến khiến nàng khẽ nhíu mày. Tiểu Điệp yếu ớt nói: "Ta không có".
"Hà... Không có? Ngươi đừng quên lúc đó ta không có sử dụng Ẩn Ảnh để che giấu bản thân, ngươi không thể nào lại không nhận ra ta"
Bàn tay Hoắc Dĩnh tăng thêm lực đạo, Tiểu Điệp có cảm giác như đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/172438/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.