Trong lúc mọi người vẫn đang nói chuyện, Hoắc Dĩnh vội chạy lại về phía Tiểu Điệp đỡ nàng nằm vào trong lòng mình. Hắn đau lòng rút ra trong người một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết máu khắp khuôn mặt nàng, nước mắt hắn kiềm nén nãy giờ bất chợt lăn dài trên má, nhẹ rơi xuống mặt nàng. Hoắc Dĩnh siết chặt bàn tay cầm chiếc khăn, giọng run rẩy nói: "Nhạc tỷ, tỷ chưa chết, thật tốt quá."
Cảnh tượng nàng bị ngàn mũi nhọn đâm vào thân thể khiến cho máu không ngừng chảy ra thật sự làm cho hắn sợ hãi, bất chợt nước mắt càng rơi nhiều hơn, trông vô cùng ngây ngốc. Hắn sụt sịt cái mũi của mình dè dặt nói: "Nhạc tỷ, tỷ đã bảo nam nhân chỉ đổ máu không rơi lệ, nhưng ta thật sự không thể kiềm nén được nước mắt của mình, thật xin lỗi." Sau đó hắn lại ngây ngốc thổi phù phù vào vết thương của nàng, hắn muốn giúp cho nàng không đau nữa.
Lôi Phong nhìn Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh thoáng đăm chiêu suy nghĩ.
Mặt trời cũng đã ngã về phía tây, phu quân của thiếu phụ nọ lên tiếng: "Trời cũng đã sụp tối, mọi người chắc hẳn đều đã mệt, nếu không chê thì đến nhà ta ăn bữa cơm, xem như là tạ lễ."
Lão bà bà là người lớn nhất ở đây nên mọi người đồng loạt nhìn về phía bà, chiếu theo ý kiến của bà mà làm. Lão bà bà cũng không câu nệ tiểu tiết, liền gật đầu đầu ý.
Khi ánh trăng lên cao ở đỉnh đầu, mọi người đã ăn xong xuôi. Mọi người biết thêm được rằng người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/1636628/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.