Lắc lắc sợi dây trước mặt, mãi vẫn không thấy phản ứng, Tiểu Điệp thu lại sợi dây bỏ vào trong túi.
Nhìn sắc trời gần trưa, cảm thấy thức ăn trong nhà không còn đủ ăn, Tiểu Điệp lại quay sang Bạch Lăng đề nghị: "Huynh ở lại trông nhà, ta ra ngoài mua thức ăn chút."
Nghe thấy Tiểu Điệp sẽ ra ngoài chợ, Hoắc Dĩnh vội xin đi theo: "Đệ cũng đi."
Tiểu Điệp không chần chừ liền "ừm" một tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh được cho phép đi theo còn mình thì phải ở lại trông nhà, Bạch Lăng thật không cam lòng. Hắn trợn to mắt, khóe môi run rẩy đầy ủy khuất kháng nghị: "Không công bằng, ta cũng muốn đi."
Tiểu Điệp không thèm để ý vẻ mặt nhăn nhó của Bạch Lăng, chỉ bỏ lại một câu: "Huynh cầm cây búa đó đi, có khi ta sẽ xem xét lại."
Bạch Lăng nhìn cây búa, ngay lập tức hắn liền cứng họng. Cầm? Trên cây búa mọc đầy nấm Ngây Ngốc, cái tên cũng như dược tính, chỉ cần chạm vào nhất định sẽ khiến cho người ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ý của muội ấy, nếu ta bị ngốc thì có thể xem xét lại? Đùa nhau à?
Tiểu Điệp biết là Bạch Lăng hiểu ý mình, nàng cứ thế xoay người rời khỏi. Hoắc Dĩnh nhanh chóng nối bước chỉ để lại một mình Bạch Lăng còn đang ngồi trên ghế, mặt như tro tàn.
Ra đến chợ, Hoắc Dĩnh dáo dác nhìn xung quanh vô cùng thích thú, hết chỉ cái này lại trỏ đến cái kia, thỉnh thoảng có vài người xì xào chỉ về phía họ. Tiểu Điệp nhận thấy và cũng biết họ đang nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/1636616/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.