Tiểu Điệp vì gần kiệt sức, khuôn mặt dần trắng bệch, trên trán giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống.
Chết tiệt, Hắc Tử nãy giờ sao chưa tới, nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Ba tên lại tiếp tục nệm chú, mũi tên lửa hợp lại thành phượng hoàng lửa, lao thẳng tới nàng. Năm tên đều thuộc Ngũ hành gia, kì này nàng tiêu chắc rồi.
Tiếng oành vang lên khiến mặt đất rung chuyển, bức tường băng vỡ tan thành từng mảnh, rơi ra tứ phía. Tiểu Điệp chao đảo, lùi ra phía sau, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ba tên hắc y nhân nhân cũng đồng loạt chao đảo phun ra ngụm máu.
Tiểu Điệp cảm giác mắt mình mờ dần, thân thể run nhẹ từng hồi.
"Nhạc tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoắc Dĩnh đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt ngơ ngác hỏi.
Bất ngờ, một tên hắc y nhân phóng đao về phía Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp kinh hô: "Cẩn thận!" sau đó liền nhảy ra đỡ.
Cây đao lạnh lẽo đâm thẳng vô ngực nàng, trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp ngã xuống nền đất mất đi ý thức.
Chết tiệt! Nếu biết đau như vầy nàng đã không nhảy ra đỡ rồi.
"Nhạc tỷ, Nhạc tỷ, tỷ tỉnh lại đi đừng làm đệ sợ" Như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, Hoắc Dĩnh điên cuồng lay vai Tiểu Điệp.
Đáp lại Hoắc Dĩnh chính là sự im lặng đến đáng sợ, xuyên thấu tâm can. Bàn tay Hoắc Dĩnh run rẩy, tâm trí hắn dần trở nên hoảng loạn.
Không, không, Nhạc tỷ không thể chết, hắn không cho phép. Là bọn chúng, chính chúng đã phóng cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/1636605/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.