Hắc Tử không cười nữa, nhún nhún hai vai. Hắn tiến lại gần Hoắc Dĩnh, cầm tay Hoắc Dĩnh lên bắt mạch.
Tiểu Điệp không hiểu gì, định hỏi. Nhưng khi bắt gặp sắc mặt vô cùng khó coi của Hắc Tử thì đành im lặng.
"Quả nhiên bị trúng độc" Hắc Tử bỏ tay Hoắc Dĩnh xuống, trầm ngâm nói.
"Trúng độc? Chẳng lẽ có người muốn giết ngài ấy?" Tiểu Điệp hỏi.
Hắc Tử cười nhạt: "Nếu nói đến người muốn giết ngài ấy, ta e là nhiều vô số kể"
Tiểu Điệp thoáng sững sờ. Nàng vốn biết Tam vương gia là một người nhẫn tâm, máu lạnh, ắt có nhiều kẻ thù. Nhưng khi nghe người khác nói trực tiếp như thế, nàng có chút bất ngờ. Có phải chăng, là do nàng đã thấy phần yếu đuối nhất của Hoắc Dĩnh, nên quan điểm của nàng về hắn cũng có chút thay đổi?
"Thế huynh có biết ngài ấy bị trúng độc gì không?"
"Là Cốt Tán Hoàn" Hắc Tử trả lời.
"Độc này vốn không có thuốc giải"
"Lý nào lại như vậy chứ, mọi vật đều có tương khắc, lẽ nào lại không có thuốc giải" Tiểu Điệp nhìn Hắc Tử tỏ vẻ nghi ngờ.
Hắc Tử cười như không cười nói: "Quả thật có, nhưng nó vốn bị thất truyền từ lâu. Chỉ có người trong bộ tộc Bạch Lang mới biết, nhưng bộ tộc này cũng đã bị diệt vong vào 15 năm trước"
Tiểu Điệp im bặt, không biết nói gì, như thế này khác gì không có thuốc giải.
Hắc Tử liếc nhìn Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh, sau đó nhấc chân rời khỏi.
Hoắc Dĩnh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Nhạc tỷ, tỷ đau lắm sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/1636603/chuong-19-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.