Dạ Tuyết Ninh lang thang đến mười một giờ hơn mới uể oải lết về phòng. Cô cẩn thận đóng cửa, chỉ sợ âm thanh mình phát ra quá lớn sẽ làm ai đó đang nằm trên giường tỉnh giấc. Cô bước tới bên giường, đặt mông ngồi xổm xuống đất, tay chống cằm nhìn Vũ Vĩ Phong vẫn đang yên ổn ngủ.
Anh thực ra rất đẹp. Không đúng, căn bản một từ đẹp không đủ để hình dung anh. Trong tất cả những người khác giới mà cô từng gặp, mặc dù đụng đến một tên dở hơi ở sân bay, hay người đàn ông tên Thiệu Duy Thành đó, họ rất đẹp trai, nhưng đem so sánh với người đàn ông này, dường như vẻ đẹp của anh có phần hơn.
Dù nhìn ở bất cứ góc độ nào, khuôn mặt này vẫn đẹp trai một cách kì lạ. Dạ Tuyết Ninh không biết vì nguyên nhân gì, nhìn anh mười tám năm nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này, trái tim cô vẫn rục rịch. Bây giờ anh đang ngủ, hàng mi dài rậm khép lại che khuất đôi đồng tử màu trà. Sóng mũi anh cao thẳng, đôi môi hình trái tim gợi cảm. Khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc tỉ mỉ, công phu. Đặc biệt là những lúc anh lặng yên đứng bên khung cửa sổ sát đất, đôi đồng tử hút hồn xoáy sâu vào màn đêm, những lúc đó cô đều tưởng rằng mình đang đứng trước một bức tranh sống động, còn anh chính là chàng hoàng tử bước ra từ bước tranh đó.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mắt anh. Tại đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhỏ, ba mẹ cô nói đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vo-yeu-ruot-duoi-ong-xa-la-tong-giam-doc-xa-hoi-den/72734/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.