Chương trước
Chương sau
Riêng trong tình yêu đối với Vũ Vĩ Phong, Dạ Tuyết Ninh là người rất lạc quan, nếu hy vọng của cô bị dập tắt ngay sau đó liền bùng cháy một hy vọng mới. Hơn nữa, anh là mối tình đầu của cô, muốn từ bỏ thật không can lòng. Lặng lẽ yêu anh sáu năm, trong sáu năm này không ít lần xảy ra tình trạng như hôm qua nhưng ngủ một giấc tâm trạng của cô liền có thể ổn định. Nói cô mặt dày? Về điểm này Dạ Tuyết Ninh luôn tự hào về độ dày của da mặt mình, bởi vậy nên sáu năm qua cô mới có lòng đeo bám Vũ Vĩ Phong dai dẳng như vậy, có thể nói là kiên trì ngang tuổi thọ của gián, đấm không ngất, đập không chết.

“Anh Vĩ Phong... “

“... “

“Anh Vĩ Phong? “

“... “

“Anh Vĩ Phong!”

Vũ Vĩ Phong rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mày kiếm anh nhíu chặt làm giọt lệ tại đuôi mắt trái như ẩn như hiện, đẹp đến trí mạng.

“Nếu em rảnh như vậy liền về làm việc đi.”

“Em... “ Dạ Tuyết Ninh uy khuất, đang định nói không muốn thì lại nghe anh không kiên nhẫn gầm nhẹ: “Mau lên.”

Dạ Tuyết Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn hồi lâu cũng không thấy Vũ Vĩ Phong đổi ý, cô không thể làm gì khác hơn là ôm theo khuôn mặt ủ rũ rời khỏi phòng làm việc của anh.

Sáng nay lên văn phòng của Vũ Vĩ Phong không hiểu nguyên cớ vì sao cô lại bị thư kí Hạ ngăn lại, nói cần mình vào thông báo một tiếng. Sự tình này, trước đó chưa bao giờ xảy ra. Dạ Tuyết Ninh thở dài một tiếng, không muốn đi tìm nguyên nhân của nó.

“Thiệu thiếu gia, người đến tìm Vũ tổng sao?”

Thiệu thiếu gia? Thiệu Duy Thành? Dạ Tuyết Ninh đang đứng chờ thang máy chợt nghe thư kí Hạ nói vậy, trong đầu cô đầu tiên nghĩ đến người tới là Thiệu Duy Thành. Hai vai cô run rẩy, nắm đấm siết chặt khiến móng tay dài đâm sâu vào da thịt cô đau nhức. Cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu tất cả lỗi bất an của cô lên đó. Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới, vì sợ hãi mà khuôn mặt trắng nhợt, trống ngực trong lồng ngực cô không ngực tăng tốc, ý nghĩ chạy trốn chợt lóe trong đầu.

“Ting!”

Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, Dạ Tuyết Ninh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt vào bên trong, sống chết ấn nút đóng cửa. Chỉ khi cửa sắt đóng lại hoàn toàn, cô mới dám buông lỏng để cơ thể dựa vào tường sắt, thân thể cô không có sức lực theo bức tường trượt dần xuống.

Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Phải rồi, anh ta là bạn của anh Vĩ Phong.

Dạ Tuyết Ninh dùng tay đè chặt ngực trái, môi dưới cô bị cắn chặt sắp muốn bật máu, hình ảnh ngày hôm qua như một đoạn phim chân thật rõ rệt tái hiện trong đầu cô.

Dạ Tuyết Ninh thu hai chân lại, vùi mặt vào giữa gối. Cô không khóc, cô không yếu đuối đến mức chỉ vì việc đó mà khóc chỉ là trong lòng cô rất bức bối, khó chịu. Thầm nghĩ, thật may mắn vì hôm nay đã chọn đi bằng thang máy nhân viên.

Lại nói về Thiệu Duy Thành.

Anh ta hồ nghi nhìn cửa thang máy vừa khép chặt, trong lòng tự giễu cợt bản thân tại sao nhìn ai cũng liên tưởng đến cô ấy?

Từ khi nào một Thiệu Duy Thành ngạo nghễ luôn coi phụ nữ là đồ chơi lại xem trọng một người như vậy? Hỏi ra đến chính anh ta cũng thấy buồn cười, nhưng là trái tim anh ta không nghe lời cứ vô ý thích cô như vậy.

Nhớ lại một loạt hành động đáng khinh bỉ của mình ngày hôm qua, anh vẫn luôn tự trách và hối hận. Có khi nào chỉ vì vậy mà sau này đến bạn bè cô và anh cũng không thể làm? Vừa nghĩ đến đây trái tim Thiệu Duy Thành liền đau đến khó thở.

“Thiệu thiếu gia, mời.” Thư kí vào thông báo rất nhanh đi ra, hơi cúi người mở cửa.

Thiệu Duy Thành đang miên man suy nghĩ bị giọng nói bất ngờ của thư kí Hạ kéo lý trí trở về. Anh ta hướng cô cười một cái, bước vào.

Sau khi anh ta vào phòng cửa liền bị đóng lại.

Thiệu Duy Thành đi thẳng tới sopha ngồi xuống, không nói gì khẽ khép hai mắt lại.

Vũ Vĩ Phong cũng không để tâm, tiếp tục gạch mấy đường trên bản giấy photo trước mặt.

Thư kí Hạ lần thứ hai đi vào bê theo một cái khay đặt lên bàn mỗi bên một cốc nước rồi nhanh chóng lại đi ra.

Thiệu Duy Thành mở mắt, ngồi thẳng dậy đem nước trong ly chút bỏ, khun một chai rượu lấy từ tủ rượu trong phòng làm việc của Vũ Vĩ Phong đổ vào ly, hờ hững nói: “Đừng làm việc nữa, lại đây cùng mình uống vài ly.”

“Không rảnh.” Vũ Vĩ Phong không ngẩng đầu, lạnh nhạt lên tiếng.

Thiệu Duy Thành cũng không mời nữa, tự nhiên đem văn phòng của Vũ Vĩ Phong làm nhà, uống cạn một cốc lại rót thêm một cốc nữa.

“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Vĩ Phong chợt ngừng bút, đứng dậy đi tới ngồi đối diện Thiệu Duy Thành. Anh nhạy bén nhận ra hôm nay tâm trạng của cậu ta hình như không tốt.

Thiệu Duy Thành ngửa cổ uống cạn một ly rượu nữa, nét mặt thống khổ: “Mình hình như thật sự thích cô ấy rồi.”

Vũ Vĩ Phong liếc mắt nhìn Thiệu Duy Thành ngồi đối diện một cái, hờ hững hỏi: “Ai?”

“Dạ Tuyết Ninh.” Thiệu Duy Thành lại uống thêm một cốc rượu nữa.

Nắm tay Vũ Vĩ Phong đặt trên tay ghế bất giác siết chặt. Thế nhưng biểu tình trên mặt anh lại hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không nhận ra hàng động của bản thân vừa rồi.

“Thanh Long vô cớ chặn đánh người của Phong Thành bang chúng ta, cậu đi xử lý đi.”

“Ừ.” Thiệu Duy Thành không hề phản đối, anh ta đứng dậy bỏ đi.

Thư kí Hạ lần thứ ba vào phòng thu dọn đồ uống liền nhanh chóng muốn rời đi.

“Chờ đã.” Vũ Vĩ Phong ngồi khép mi dựa tại lưng ghế đột nhiên lên tiếng.

“Vũ tổng còn có chuyện gì dặn dò?” Thư kí Hạ không nhanh không chậm xoay người, chuyên nghiệp đợi chỉ thị.

Vũ Vĩ Phong do dự ba giây nói: “Lần sau Thiệu Duy Thành đến cứ để cậu ta vào thẳng không cần thông báo.”

“Vâng.”

“Còn nữa.”

“Dạ?”

Lần này Vũ Vĩ Phong suy nghĩ có chút lâu, thân thể anh đổ dài ra lưng ghế, hai tay day mạnh huyệt thái dương: “Lần sau Dạ Tuyết Ninh của phòng marketing tìm đến, cứ như hôm nay trước thông báo với tôi một tiếng.”

Thư kí Hạ mặc dù nghi hoặc vẫn giữ đúng chức vị chỉ làm không hỏi.

Dạ Tuyết Ninh sau khi mệt mỏi lê xác về tới phòng làm việc liền đổ rạp ra bàn giả chết, mặc kệ Vân Anh có gọi như thế nào cũng không mở mắt.

Ngoài ý muốn gặp Thiệu Duy Thành ở đây, cô thật không dám nghĩ nếu như lúc ấy mà đụng mặt cô phải phản ứng thế nào? Dẫu biết hôm qua là Thiệu Duy Thành uống say nhầm tưởng cô là người khác nhưng suýt chút nữa anh ta đã cưỡng bức cô là sự thật không thể phủ nhận. Dạ Tuyết Ninh mặc dù không quá trách anh ta nhưng không phải là không hề trách cứ. Nên tha thứ hay là không?

Dạ Tuyết Ninh quay mặt vào tường lại tiếp tục miên man suy nghĩ.

Cô không hề chán ghét Thiệu Duy Thành. So với Lô Trí Hùng đúng là cô có điểm thích anh ta hơn. Nhưng sau sự việc ngày hôm qua, cô sợ bản thân khó có thể đối mặt với anh ta như lúc trước.

“Aizzz, sao lại khó nghĩ như thế này?”

“Cái gì khó nghĩ?” Vân Anh ghé sát tai Dạ Tuyết Ninh đề cao âm lượng thành công lôi kéo cô từ chín tầng mây trở về.

Dạ Tuyết Ninh giật mình ngồi thẳng người, con ngươi đảo nhanh một vòng.

“Cái gì khó nghĩ? Hử?” Vân Anh không buông tha hỏi lại.

“Trưa nay không biết nên ăn cơm với gan bò hay lòng bò.”

“Mông bò.”

“Ý kiến không tồi.”

Trên trán Vân Anh trượt xuống ba vạch đen, bản thân có chút nghẹn lời.

“Mày cứ tiếp tục nghĩ đi, chỗ tao còn vài việc chưa kịp xử lý, tao về làm nốt.” Nói xong Vân Anh đạp chân bàn, ngồi trên ghế lăn về bàn làm việc.

Thực ra Vân Anh rất lười, bàn làm việc của cô và cô ấy không cách nhau là mấy nhưng lần nào cũng ngồi trên ghế đạp chân bàn phi qua phi lại, cơ hồ tìm khắp phòng marketing sớm đã chẳng tìm nổi chiếc bàn nào lành lặn rồi.

Sau khi đuổi được con ruồi là Vân Anh đi, cô lại tiếp tục nằm giả chết ra bàn, nghiêm túc lần nữa suy nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.