Mặt trời buông bóng, những tia nắng ố vàng cuối ngày lặng lẽ soi thấu vào căn phòng.
Vũ Vĩ Phong theo bản năng vươn tay muốn kéo người bên cạnh vào lòng, sờ soạng một hồi lại ôm phải không khí.
Anh sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện Dạ Tuyết Ninh đã không còn ở trên giường. Trong đôi đồng tử màu trà không giấu được tia thất vọng.
Đột nhiên, gần cửa sổ có tiếng động, Vũ Vĩ Phong kích động phóng tầm mắt qua, lập tức liền thu lấy một bóng dáng mảnh mai quen thuộc.
Dạ Tuyết Ninh khoác trên người chiếc áo choàng tắm màu xám, cùng màu với ga tường. Cô đứng thẳng, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một dải vàng chiếu đến khuôn mặt cô khiến đáy lòng Vũ Vĩ Phong rộn ràng.
Anh mở chăn bước xuống giường, tùy ý cầm lấy quần mặc vào, xong xuôi mới đi tới bên người cô.
"Ninh nhi... "
Không thấy cô trả lời, Vũ Vĩ Phong có chút hoảng hốt: "Ninh nhi... "
Trong lòng anh từng hồi bất an, cảm giác mỗi lần cô im lặng giống như cô không thật sự tồn tại.
Vũ Vĩ Phong thật sự bối rối, muốn đưa tay ôm cô lại sợ cô sẽ giận. Nhưng không làm anh lại như sợ cô sẽ tan biến. Cái cảm giác mất đi mọi thứ như hai năm trước, anh không muốn lại một lần nữa phải trải qua nữa.
Trong đầu anh đấu tranh mãnh liệt. Ôm hay không ôm?
Thiết nghĩ, chỉ cần có cô ở bên cạnh, dù bị chán ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vo-yeu-ruot-duoi-ong-xa-la-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1983641/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.