Tiếng gió rít gào trong đêm như cơn cuồng nộ của vị thần thiên nhiên lại như tiếng ngân nga vui vẻ của ngài.
Gió luồn qua từng nhánh cây, lá cây xào xạc nhảy múa. Thỉnh thoảng lại có một vài chiếc lá úa vàng lìa cành nhẹ nhàng đáp đất. Gần đó, cột đèn sừng sững đứng thẳng, hơi cúi đầu phủ một màu vàng dịu nhẹ.
Xung quanh Uyển Nguyệt có vài chục cột đèn, rải rác từ ngoài cổng dẫn vào cho tới cả sân sau biệt thự.
Ánh sáng vàng ươm, ấm áp bao trọn lấy căn nhà lại chẳng biết ở đâu vẫn phảng phất một màu u tối.
Bên trong biệt thự không bật đèn, chỉ lâu lâu lập lòa chút đốm sáng nhỏ. Đột nhiên trong nhà phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, nhìn kĩ mới thấy thì ra trên sopha có người. Người đó ngồi quay lưng với cửa sổ, không nhìn thấy khuôn mặt anh ta lại vẫn tạo cho đối phương cái cảm giác cô đơn tột cùng. Nếu không phải lâu lâu anh ta sẽ nhấc tay khỏi đùi, người khác còn tưởng đây chỉ là một pho tượng người.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, trong tầm mắt anh ta là dãy cầu thang, trong đêm tối, cầu thang đó dường như kéo dài vô tận. Con ngươi dịch chuyển, đồng tử người đó khóa chặt một căn phòng trên lầu, rất lâu rất lâu sau đó mới cúi đầu.
Ngón tay anh tay vẫn kẹp thứ gì đó, vô thức đưa tới miệng liền tạo ra một đốm sáng nhỏ. Thì ra cái lâu lâu lại sáng đó là điếu thuốc mà người đàn ông đã hút.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vo-yeu-ruot-duoi-ong-xa-la-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1983630/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.