Chưa kịp để anh cử động và hoàn hồn, Ôn San San liền cất giọng, cô gần như đã tỉnh táo sau khi hôn thầy, đã lỡ rồi thì cô cũng sẽ bày tỏ ra cho thầy biết...
"Em thích thầy, từ lần đầu tiên gặp thầy em đã rất thích thầy rồi, thích từ tận sâu đáy lòng của em, dù em biết thầy sẽ không thích em nhưng em cũng muốn bản thân ích kỷ một lần để có thể bày tỏ...thầy có thể tránh em cũng được, nhưng đừng ghét em nha, em sợ lắm..."
San San cảm thấy mình thật hèn mọn trong tình yêu, nhưng thầy ấy lại người cao cao tại thượng, là người cô không thể với tới để đứng cùng, chỉ có thể cầu xin thầy ấy đừng cảm thấy căm ghét mình...nếu không cô sẽ không chịu được mất.
Mắt cô nhắm tịt lại và gục đầu xuống để không cho nước mắt chảy ra, nếu khóc thêm lần nữa thì thầy ấy sẽ cho rằng cô rất trẻ con và yếu đuối, nói không chừng cũng sẽ ghét bỏ cô, cô thực không muốn điều đó xảy ra.
Tiêu Diễn lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn được. San San thích anh sao? Hơn nữa lại thích trước cả khi anh quan tâm đến cô, sao trước đó anh lại chẳng để ý chứ, liên tục để cô gái nhỏ buồn bã và lo sợ như thế thật đáng trách bản thân mà.
Anh sao có thể ghét bỏ cô cho được? Thích còn không hết thì sao có thể bỏ rơi, tiểu tâm can của anh...San San của anh cũng thích anh, đó là chuyện tốt mới đúng.
Tiêu Diễn nhìn cô gái nhỏ ngồi trong lòng mình gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-tieu-ai-tho/428795/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.