Editor: huyetsacthiensu
Từ trước đến nay tâm tư của Hàn Thác luôn tỉ mỉ, nhưng mà có câu nói "Quan tâm tất loạn", bởi vì trong chuyện quan tâm Cố Thiền cho nên không để ý câu nói đằng trước của Mạnh Bố Ngạn.
Nhìn thấy Quan âm mắt đỏ, lập tức nhớ đến bình thường Cố Thiền đều đeo cái này, càng tức giận hơn, không khỏi trào phúng lên tiếng "Ngươi cố ý lấy vật bất ly thân của thê tử ta mang đến gặp ta, còn nóikhông phải là đang uy hiếp ta sao?"
"A, Vương phi cũng có đồ vật giống như này sao? Ta cũng chưa từng để ý đến. thật sự không nói dối Vương gia, miếng bạch ngọc Quan âm này là di vật của mẫu thân ta, từ nhỏ ta đã đeo nó, chưa từng rời ta nửa bước."
Lúc này Hàn Thác mới phản ứng lại, lúc trước là tự mình nghĩ sang hướng khác, mặc dù Mạnh Bố Ngạn muốn lấy vật bất ly thân của Cố Thiền để uy hiếp hắn, mặc dù đúng là nàng đã rơi vào tay hắn thì cũng sẽ không lấy sợi dây này, dù sa Cố Thiền cũng hoàn toàn không nhớ là mình đã tặng cho nàng ấy sợi dây này.
"Vừa rồi là di vật của mẫu thân ngươi, vậy ngươi lấy ra cho ta nhìn làm gì?" hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng hắn.
Mạnh Bố Ngạn nói "Tất nhiên là bởi vì ta biết Vương gia cũng có một miếng ngọc bối giống như đúc với miếng ngọc bội này của ta."
Hàn Thác nheo mắt lại không nói lời nào.
Làm sao hắn ta lại biết?
Miếng ngọc bội kia là lúc hắn rời kinh đi đến đất phong được Nguyên Hòa đế ban cho, nửa đường thìhắn đã tặng cho Cố Thiền, cho dù là người hầu thân cận cũng không có mấy người biết đến sự tồn tại của miếng ngọc bội này.
Mạnh Bố Ngạn là Vương tử dị quốc cách xa nghìn dặm, trước khi hai nước xảy ra chiến sự hai người chưa từng gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-thien-kieu-thien-kieu-bach-sung/565183/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.