Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Sung nghi
Beta: Rine Hiền phi
Tần Phiên Phiên lại bị hôn đến đầu óc quay cuồng lần nữa, mắt nàng đã sắp nổi đầy sao rồi, căn bản là không chống đỡ được nữa.
Đến cả long sàng cũng lung lay, dường như giống với lần thi đua thuyền vào dịp Trung Thu vừa qua, lắc đến não người ta cũng đau, sợ là chỉ sau một giây đồng hồ, cái giường này sẽ bị hai người lung lay đến sụp mất.
"Trẫm cũng muốn nghỉ, chỉ là trong người trẫm có thật nhiều tinh lực dư thừa, nếu không sử dụng hết, sợ là năm mới này sẽ trôi qua không yên ổn." Sau khi hắn nói xong lại trầm mặc lần nữa, trái ngược với cái miệng yên lặng, thân thể lại phấn khích hơn không ít.
"Phiên Phiên, nàng biết sau lưng nàng viết gì không?" Hắn bớt ra chút thời gian hỏi nàng một câu.
Tần Phiên Phiên sao còn có thể nghe hiểu hắn đang nói gì, nàng cảm thấy bản thân lắc lư còn có thể phát ra tiếng, trong đầu và tai đều có vô số nước, lắc lư một cái liền rung chuyển ầm ầm.
Nàng lắc lắc đầu, nói không thành tiếng.
"Vậy nàng không thể đoán xem à." Hắn vừa nói vừa dùng sức, long sàng càng kẽo kẹt mạnh hơn.
Nghe những lời ngứa tai này, mặt Tần Phiên Phiên cáu đến đỏ bừng, nàng mở miệng nói: "Thần, thần thiếp không đoán được."
Đương nhiên mấy lời này rất rời rạc, truyền đến tai Tiêu Nghiêu lại giống như một liều thuốc kích tình, khiến cho hai mắt hắn đỏ lên.
"Nào, để trẫm đọc cho nàng nghe thử. Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu không giáo, tính nãi dời..... (Chó không dạy, tính không đổi)" Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trong điện.
Tần Phiên Phiên ngẩn ra, không ngờ tới vậy mà sau lưng nàng thật sự viết Tam Tự Kinh.
"Ôi, lưng nàng thật sự quá nhỏ, cho dù Hình ma ma viết chữ rất nhỏ, cũng chỉ viết được mấy câu thôi." Hắn vừa nói vừa hôn lên lưng nàng.
Cánh môi của nam nhân rất nóng, dường như bởi vì hắn đang làm chuyện phát ra sức nóng, cho nên đến môi cũng bắt đầu ấm lên rồi.
Tần Phiên Phiên bị hắn làm nóng đến phát run, nhưng nam nhân lại càng thêm phấn khích.
"Lúc trước, nàng còn muốn diễn theo kịch bản hiền thê lương mẫu, ở phía sau lưng viết lên mấy lời khuyên, thật khiến trẫm hoảng sợ. Hiện tại viết Tam Tự Kinh, trẫm đã không còn kinh hãi như trước nữa, thậm chí cả người còn tràn đầy năng lượng. Trẫm đã tìm được cách hay, lúc sau lại vướng phải hoàn cảnh có lòng mà không đủ lực, trẫm liền nhìn những thứ trên lưng nàng, Phiên Phiên, nàng xem, có phải trẫm tràn đầy tinh thần hay không?"
Lúc hắn hỏi như vậy, còn di chuyển thân thể theo bản năng, khiến cho hai người càng kết hợp chặt chẽ hơn.
Tần Phiên Phiên lại run lập cập, nàng hoàn toàn sợ cơ thể nam nhân này, cho dù hắn dậy từ sáng sớm nhưng tinh thần lại quá dư thừa, thực sự triệt để dọa đến nàng.
Chờ đến lúc hai người cuối cùng cũng kết thúc, cả người Tần Phiên Phiên gần như đã thích nghi với cảm giác giống như vừa vớt ra từ trong nước vậy, cả người đổ mồ hôi, trên người nhớt nhớt dính dính, chăn cũng ướt sũng.
Tiêu Nghiêu trực tiếp bước xuống giường, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo ngoài, vớt nàng từ trong chăn ra, tìm cái áo choàng bọc nàng lại.
Bế ngang nàng lên, trực tiếp đi về phía bể tắm nước nóng ở phía sau điện.
"Trương Hiển Năng, cho người tiến vào dọn dẹp." Hắn cao giọng hô một câu.
Sáng sớm Trương Đại Tổng quản đã bị bức vào góc tường chỉ cảm thấy cả người thật sự nóng hầm hập, chuyện cá nước thân mật trong nội điện mới vừa rồi mà hắn nghe được khiến cả người hắn đều đổ mồ hôi.
Đủ thấy sự mãnh liệt của hai người vừa rồi có thể so với liệt hỏa, thiêu nóng đến mức nào.
Củi cháy thật sự lớn, khiến cho thái giám như hắn cũng bị đốt lửa lên.
Đương nhiên chờ đến lúc hắn dẫn người tiến vào, quả nhiên thấy nội điện đều hỗn loạn, liếc mắt một cái là có thể thấy cái chăn ướt sũng kia.
Mấy cung nữ nhanh tay lẹ chân bắt đầu dọn dẹp, trên mặt đều ửng hồng, hiển nhiên là đã xấu hổ đến hoảng.
Mới mùng một đầu năm mà Hoàng thượng đã được cho ăn no rồi, trong lòng hẳn là vô cùng tốt.
Trên người Tần Phiên Phiên bị hôn ra rất nhiều vệt đỏ, hữu khí vô lực mà dựa vào thành ao, dùng nước suối ấm áp cọ rửa qua thân thể, tuy là nói rũ bỏ một thân mệt mỏi, nhưng cả người nàng lại càng mềm như bông, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ được.
"Hoàng thượng." Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng.
Chỉ là toàn thân nàng đều xụi lơ, càng miễn nhắc đến giọng nói, trên cơ bản giống như tiếng mèo kêu, nghe không rõ lắm.
"Ù, hừ hừ ---" Tiêu Nghiêu đang trong tiểu khúc "hừ", ba tiếng vừa nói đều thật dễ nghe, uyển chuyển êm tai đến khó tả, hơn nữa vui mừng trên mặt đều không cách nào che giấu được.
Tần Phiên Phiên nhìn dáng vẻ này của hắn, lại dùng sức trợn trắng đôi mắt to lần nữa, sao hắn lại như vậy?
Ăn sạch rồi ném nàng vào bể tắm xong, liền mặc kệ?
"Hoàng thượng!" Lần này nàng dùng hết toàn lực mà gọi một câu, cuối cùng cũng khiến nam nhân sắp phát điên (vì sung sướng) kia quay đầu lại nhìn nàng một cái.
"Sao vậy?" Hắn cười ôn nhu với nàng, lập tức bước nhanh tới, giống như cả người tràn ngập năng lượng dùng không hết vậy.
"Thần thiếp muốn ngất xỉu, độ nóng trong này khiến thiếp khó thở, ngài ôm thiếp đi lên đi." Nàng thấp giọng nói một câu.
Tiêu Nghiêu thấy cả mặt nàng đều đỏ lên, hiển nhiên là bị sức nóng trong ao hun nóng, không giống giả bộ, lập tức duỗi tay ôm lấy nàng.
Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể cảm nhận được không khí bên ngoài ao khiến nàng dễ chịu không ít.
Nhưng mà sau một lát, nàng lại trở về trong nước, bởi vì nam nhân cũng không ôm nàng lên bờ mà lại ôm nàng ngồi lên đùi hắn.
Thấy nàng ngẩng đầu trừng hắn, hắn còn cúi đầu hôn nàng một chút, thấp giọng nói: "Trẫm bế nàng lên một chút, thoải mái hơn không?"
Thoải mái cả nhà ngươi?
"Lên bờ, ta sắp bị nóng chết rồi." Tần Phiên Phiên tức giận mà nói với hắn, bởi vì nói quá lớn tiếng, trước mắt nàng lại nổi lên một đám sao, cảm thấy cả người đều hít thở không thông.
"Không phải, trẫm còn chưa đi vào nàng, sao nàng lại cảm thấy nóng được chứ?" Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc.
Tần Phiên Phiên thấy hắn cố ý bày ra tính tình này, thật muốn ném cho hắn một cái tát, nhưng là hiện tại nàng mệt mỏi đến không nhắc nổi tay.
Thấy dáng vẻ nàng không thể chịu nổi nhưng lại không thể không chịu, cuối cùng Tiêu Nghiêu cũng bật cười, đứng lên, bế ngang nàng, ôm lên bờ.
"Không phải trẫm muốn báo thù chuyện lúc trước nàng chê cười trẫm, trẫm cũng không phải là loại người keo kiệt như vậy, trẫm chỉ muốn trêu nàng thôi." Hắn còn tự biện bạch cho bản thân.
Tần Phiên Phiên tức giận đến mức khinh thường không muốn để ý đến hắn, trên đời này sao lại có loại người như thế này chứ!
Xứng đáng đầu năm mùng một đã sớm tiết (xuất tinh sớm).
(Editor: ta là khuê nữ TT).
"Không sao, thần thiếp cũng không ghi thù. Mỗi người đều có lúc lòng có dư mà lực không đủ, chỉ là Hoàng thượng là lúc trên giường mà thần thiếp là lúc tắm gội." Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi mà trả lời.
Tiêu Nghiêu hơi sửng sốt, ngay sau đó liền rơi vào khoảng không yên lặng như chết.
"Tần Phiên Phiên, hiện tại gan nàng đã to bằng trời rồi." Tiêu Nghiêu ôm chặt nàng, lại muốn ném nàng vào trong nước, Tần Phiên Phiên lập tức ôm chặt lấy cổ hắn cầu xin tha thứ, hai người lại náo loạn một trận nữa ở bể tắm nước nóng.
Chờ đến lúc hai người bọn họ trở lại tiền điện, đã qua hơn nửa canh giờ, Trương Hiển Năng đã sớm dẫn người thu thập xong đồ vật.
Nhìn thấy hai vị chủ tử mặt đỏ, thở hổn hển đi ra, không biết lại chơi bao lâu, Trương Đại Tổng quản không khỏi nhướng nhướng mày.
Ôi, tinh thần hai người này đều thật dồi dào, ở bể tắm nước nóng còn muốn làm thêm vài lần, nhìn dáng vẻ này là muốn dùng hết hứng thú của cả năm tới đây.
Mãi cho đến lúc dùng bữa, Tần Phiên Phiên mới phát hiện, nàng không chỉ bị nước ấm của bể tắm làm cho muốn xỉu, còn có cả đói bụng.
Sáng sớm đã vận động thân thể, lại còn ra sức như vậy, lại suốt một khoảng thời gian dài, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Hôm nay đều sẽ đi chúc tết ở nhà các trưởng bối, trưởng bối của Hoàng thượng đều ở trong cung, cũng chỉ có Hoàng Thái hậu đang bị giam lỏng và Cao Thái hậu cứ la hét đòi Nháo Nháo, cho nên hai người bọn họ rất rảnh rỗi.
Chỉ là hôm nay Tần Phiên Phiên vẫn không được nhàn nhã như cũ, bởi vì nàng phải chuẩn bị dạ tiệc, đêm hôm qua là trừ tịch, trong cung tổ chức đại yến cho quần thần và mệnh phụ, hôm nay là mùng một đầu năm, là dạ tiệc cho hậu cung.
Thái hậu và Hoàng thượng chiêu đãi chúng phi tần trong hậu cung, đây là phong tục mỗi năm, năm nay cũng không ngoại lệ.
Thật lâu trước đây, trong hậu cung nổi lên phong trào tập luyện tiết mục, đây cũng là lệ thường mỗi năm.
Rất nhiều phi tần chưa được sủng ái đều muốn thừa dịp này có được cơ hội nhìn thấy thiên nhan, dùng hết thủ đoạn, luyện tập cho thật đặc sắc, có thể một lần đoạt được sự chú ý của Hoàng thượng, từ đó đoạt được chiêu hạnh.
Ba tháng trước, Vọng Lan từng nhắc nhở Tần Phiên Phiên, muốn chủ tử bọn họ cũng tập múa hay tập đàn gì đó.
Hậu cung nhiều nữ nhân như sắp chết đói vậy, lại đều xinh đẹp như hoa, muốn dạng cao thấp béo gầy gì đều có, chỉ cần các nàng còn một ngày, liền có một ngày khả năng Hoàng thượng bị đoạt đi, nhất định không thể thả lỏng.
Chỉ là Tần Phiên Phiên cũng không để trong lòng, nàng luôn luôn tự tin về bản thân.
Cuối cùng đến cả song bào thai cũng không nhịn nổi nữa, khuyên nhủ: "Nương nương, buổi tối hôm nay yến hội liền bắt đầu. Ngài không biết các cung khác ăn mặc gì đâu, mới lạ đến đâu, đa dạng thế nào, giống như đêm nay Hoàng thượng nhất định sẽ đi tẩm cung của các nàng vậy. Còn có những tiết mục mà họ chuẩn bị, hoa hòe lòe loẹt. Hai người bọn nô tỳ đã đi hỏi thăm, còn có ảo thuật đấy. Thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Tần Phiên Phiên một bên dặn dò Ngự Thiện phòng chuẩn bị thực đơn thật tốt, một bên liếc nhìn các nàng một cái, thấp giọng nói: "Những tiết mục đó đều cực kỳ bảo mật, một đám các nàng đều muốn tiết mục của mình là kinh diễm nhất, sao các ngươi biết được?"
Hai người các nàng có chút mất tự nhiên mà liếc nhau một cái, cuối cùng thấp giọng thẳng thắn: "Nô tỳ đi nghe lén."
"Ta mặc kệ các ngươi nghe được bằng cách nào, loại chuyện này về sau làm ít thôi. Đến cả Hoàng thượng cũng không phái người đi nghe lén người ta đâu, nếu các ngươi bị thị vệ tuần tra tóm, đến lúc đó lại không nói rõ được." Tần Phiên Phiên buông thực đơn, thấp giọng dạy dỗ hai câu.
Song bào thai lập tức gật đầu, nhưng lại vẫn đứng trước mặt nàng không đi như cũ, sau một lát, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nương nương, tuy là Hoàng thượng chỉ sủng một mình ngài, nhưng tiết mục này của ngài cũng có chút ý tứ, không mong cực kỳ xuất sắc, cho dù chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nếu không có kẻ tiểu nhân nói hươu nói vượn, nói ngài không coi trọng Hoàng thượng, cậy sủng mà kiêu, dù sao cũng phải đề phòng chút chứ."
Tần Phiên Phiên nhìn biểu tình thấp thỏm của hai nàng như vậy, không nhịn được kéo khóe miệng, mỉm cười, thấp giọng nói: "Được rồi, ta đã biết. Ai nói ta không chuẩn bị tiết mục, ta đây đã chuẩn bị một phần đại lễ cho Hoàng thượng, bảo đảm là thứ Hoàng thượng thích nhất."
Hai người cũng không nghi ngờ, lập tức vui vẻ gật đầu, thậm chí đến cả việc hỏi cũng không dám hỏi xem tiết mục đó là gì, dù sao tiết mục nào cũng luôn cần bảo mật, đến lúc đó mới có thể thực sự khiến người khác kinh ngạc vô cùng.
Dạ tiệc còn chưa bắt đầu, trong cung điện tổ chức tiệc đã ngồi đầy phi tần, một đám ăn mặc trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, trong điện là các loại mùi hương hòa quyện.
Càng đi sâu vào trong điện, mùi hương càng nồng đậm, hơn nữa còn là nhiều loại hương.
Không nói đến những hương nồng, cho dù chỉ là mùi hương thoang thoảng nhưng quyện vào nhau vẫn rất khó ngửi.
Dạ tiệc mùng một đầu năm của hai ba năm gần đây, mỗi năm so ra lại càng hài hòa hơn, yến hội trước kia có lần nào không phải là xé nhau đến đầu rơi máu chảy, cho dù không động thủ, cũng là dùng lời nói khiến đối phương không còn gì để nói.
Bất luận là minh tranh ám đấu, hay là vui cười giận mắng, thường thì đến lúc này sớm đã loạn đến giống như một cái chợ.
Nhưng gần đây, cùng với việc Tần Phiên Phiên vào cung được sủng ái, dần dần chiếm Hoàng thượng hoàn toàn, những người còn lại càng ngày càng ít xâu xé nhau.
Tranh như vậy thật không thú vị, dù sao đều là nữ nhân đáng thương vì mất đi thánh sủng, hà tất phải làm khó nhau.
Tần Phiên Phiên dặn dò vài câu ở Thưởng Đào các, lúc đến yến hội liền có hơi chậm, chỉ là những phi tần khác sẽ không để ý, dù sao thì Hoàng thượng cũng chưa tới mà.
Sau khi một đám phi tần hành lễ với nàng, liền tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện, căn bản không để ý đến nàng.
Cô lập Tần Phiên Phiên, đây là hành động mà các nàng nhất trí đạt được lúc trước, đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không được, âm mưu quỷ kế gì cũng không cùng được, Hoàng thượng hoàn toàn đứng về phía nàng ta.
Để bản thân không xui xẻo, còn khiến nàng khó coi, chỉ có thể làm chút chuyện an ủi tâm lý như vậy thôi.
Thấy tất cả mọi người đều không để ý đến nàng, cho dù đạt được ân sủng của Hoàng thượng thì sao chứ, trong hậu cung này, nàng vẫn không có chị em tốt nào.
"Hoàng thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm------"
Giọng nói bén nhọn của thái giám truyền đến, hai vị chính chủ cuối cùng cũng đến, đại điện mới vừa rồi còn nhốn nháo rộn ràng lập tức trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ với hai người.
Dạ tiệc chính thức chuẩn bị bắt đầu rồi, Chúc Mẫn lại có chút thất thần, nàng ta liên tục nhìn về phía cửa hông ở hậu điện, giống như đang đợi người nào đó.
Cùng lúc đó ở Lãnh cung, bên trong một căn phòng tràn ngập không khí âm trầm.
Khắp nơi đều yên tĩnh, ngoại trừ mấy cung nữ đang tụ lại nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa. Hôm nay, mấy đại thái giám và ma ma kia đều đến nơi khác uống rượu, không ít người bất an với tình hình này, muốn tạo giao tình tốt với mấy cung nữ thái giám có mặt mũi ở các cung khác, đi ra khỏi Lãnh cung âm trầm này, chỉ có nhóm tiểu cung nữ không có bản lĩnh gì trông chừng nơi này. 
Phi tần bị đưa đến Lãnh cung không nhiều lắm, các nàng cũng không cần canh giữ ở bên ngoài.
Bỗng nhiên có một cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó có một nữ nhân đầu tóc tán loạn lao ra từ bên trong, bắt đầu la to chạy ra bên ngoài.
Mấy tiểu cung nữ đang đùa giỡn, nghe được tiếng la hét, ngã sấp ngã ngửa mà mà nhào ra từ trong phòng.
"Ta muốn đi tìm Hoàng Thượng, Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh..."
Minh Quý phi chạy như điên, hoàn toàn là dáng vẻ phát điên, mấy tiểu cung nữ đều bị dọa hoảng, vội vàng đi ngăn nàng ta lại, một đám vẻ mặt đau khổ.
Bởi vì chỉ có mấy tiểu cung nữ ở đây, suýt nữa đã để Minh Quý phi thoát ra, vẫn là đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Nhàn Quý phi đứng ra chỉ huy các nàng cản người lại, hơn nữa còn mang Minh Quý phi về lại phòng, tìm khóa khóa lại lần nữa.
Một tiểu cung nữ trong đó thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Chuyện Minh Quý phi là thế nào? Các ma ma không phải đã nói là không cần khóa sao? Bệnh điên của nàng đã khỏi, sao lại tái phát rồi?"
"Ai mà biết, có thể là hôm nay giao thừa, tức cảnh sinh tình thôi. Tóm lại chúng ta vẫn nên cảnh giác thì tốt hơn."
Mấy tiểu cung nữ thấp giọng thảo luận vài câu, ai cũng không để ý có một người vừa đi ra khỏi Lãnh cung từ phòng cách vách phòng Minh Quý phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.