Chương trước
Chương sau
Edit: Bình Lương viện
Beta: Rine Hiền phi
Liên tiếp ba ngày, Tần Phiên Phiên đều thỉnh các vị Thái y khác nhau đến xem bệnh, hơn nữa mỗi vị đều nói thai nhi của nàng cực kỳ khỏe mạnh, mạch tượng ổn định, còn theo yêu cầu của nàng đi Long Càn cung báo lên cho Hoàng Thượng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nghiêu càng ngày càng chân thành hơn, tâm tình rất tốt, khóe miệng kéo đến mang tai.
Ngay cả thời điểm thượng triều, hắn đối xử với các triều thần cũng khoan dung độ lượng hơn hẳn.
Các triều thần thấy tâm tình Hoàng thượng đang rất tốt, liền lập tức nhân cơ hội này thượng tấu về mấy quy định không mấy tốt đẹp trước đó của Hoàng thượng, nếu bây giờ không thừa dịp chiếm chỗ tốt, vậy còn chờ đến khi nào.
Kết quả là hôm nay lúc hạ triều, Tiêu Nghiêu vừa đi đến hướng Thưởng Đào các, vừa quát mắng trên đường.
"Những tên triều thần đó có phải coi trẫm bị mù hay không, tấu chương cũng đều trình lên một lượt, cho rằng xen những chuyện liên quan đến bá tánh vào đó thì trẫm sẽ đồng ý sao? Hiện giờ yên bình thịnh thế, còn làm lao dịch cái gì, bụng dạ khó lường, sợ thiên hạ không loạn! Bọn lão nhân kia thật quá đáng..."
Hắn mắng suốt đường đi, mắt thấy sắp tới Thưởng Đào các, vẻ mặt lập tức hòa hoãn không ít.
"Ai, thôi bỏ đi, trẫm sắp có nhi tử, bọn họ là cái rắm gì. Chờ về sau nó trưởng thành, trẫm liền đem tất cả chuyện này đều giao cho nó, như vậy trẫm sẽ được tiêu dao tự tại!"
Tiêu Nghiêu phất phất tay, hoàn toàn không để ý, trạng thái mặc kệ tất cả, tiêu sái vô cùng.
"Ôi, phụ hoàng đặt tên cho trẫm có phải là muốn trẫm được tiêu dao tự tại [1] không?" Hắn vô thức nói thầm, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, tâm tình hiển nhiên cũng tốt đến muốn bay lên.
[1] Anh Hoàng của chúng ta đang nghĩ chữ Tiêu (萧) trong tên mình là lấy từ chữ Tiêu (逍) trong "tiêu dao tự tại" (là hai từ đồng âm).
"Hoàng thượng, tên của ngài là căn cứ vào nhũ danh để lấy." Trương Hiển Năng đúng lúc nhắc nhở hắn, chọc giận Hoàng thượng đang nằm mơ giữa ban ngày.
"Mỗi ngày miệng ngươi đều nói bậy bạ, đêm nay không được ăn cơm, uống gió đi!" Tiêu Nghiêu trừng mắt liếc hắn một cái, quyết định hình phạt rất nhanh.
Trương Hiển Năng không nói gì, ở trong lòng nghĩ: Có thể làm ngài không vui thì ta cũng vui lòng nguyện ý uống gió!
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Sau khi Tiêu Nghiêu vào điện, lập tức giữ Tần Phiên Phiên chuẩn bị hành lễ lại, không cho nàng đứng lên.
"Rất tốt, cũng bớt nôn nghén hơn trước rồi. Ba tháng đầu qua đi, tần thiếp có thể ra ngoài dạo một chút, cũng không cần cẩn thận chặt chẽ như trước. Vì để sau này sinh sản thuận lợi, tần thiếp còn phải đi lại nhiều một chút, tốt cho thân thể, như vậy mới có sức lực." Tần Phiên Phiên cười với hắn.
Tiêu Nghiêu cúi đầu liền nhìn đến dáng vẻ Tần Phiên Phiên cười như hoa, tức khắc liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Hắn tiến đến bên tai Tần Phiên Phiên nói: "Vừa nhìn đến ngươi, trẫm liền thấy rất vui vẻ."
Tần Phiên Phiên sững người, cảm thấy trong lòng tê tê dại dại, nâng tay ôm cổ hắn.
Hắn liền vùi đầu vào cổ nàng, ngồi xổm trước mặt, hai người ôm nhau, hô hấp nhẹ nhàng, ấm áp mà thân cận.
"Thời điểm Tiên hoàng còn sống, rất thích săn thú. Tuy nói là chưa đến đợt săn bắn mùa thu, nhưng mà mấy năm trước đều đi Tây Giao. Nếu ngươi muốn đi dạo, có thể tổ chức một cuộc săn thú nhỏ. Nhưng mà ngươi đang mang thai, sát sinh có thể tổn hại đến phúc đức hay không?"
Hắn chỉ vừa nhớ tới mà thôi, nghe Tần Phiên Phiên nói muốn đi dạo, đầu óc suy nghĩ một lát, cuối cùng liền nhớ tới chuyện săn thú này.
Đôi mắt Tần Phiên Phiên chớp chớp, nàng tò mò nói: "Nhi tử sinh ra ở gia đình đế vương, bản thân đương nhiên có phúc, làm sao tổn hại được? Huống hồ bất kể là nam hay là nữ, chỉ cần nó sinh ra là người Tiêu gia thì không cần sợ cái gì cả. Tây Giao không xa, con đường lại bằng phẳng, gần nửa ngày là đến, chẳng qua là Hoàng thượng còn muốn cho ai tham gia nữa?"
"Coi như là hội săn thú, võ tướng khẳng định sẽ muốn tham gia, cộng thêm..." hắn nói tới đây, sắc mặt liền có chút khó coi, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Tần Phiên Phiên một cái, tiếp tục nói: "Cộng thêm lúc trước mỗi lần tổ chức săn thú, Cảnh vương là thân huynh đệ của trẫm, cũng phải tham gia, năm nay nếu tổ chức thì không thể thiếu hắn."
Trong điện yên tĩnh một lát, Cảnh vương chính là Nhị tỷ phu hiện giờ của Tần Phiên Phiên, khó trách ngữ khí của Hoàng thượng có chút không tốt.
"Cũng tốt, Hoàng thượng hiện tại đã có gia đình, có người bên cạnh, chỉ cần ngài dẫn tần thiếp theo, cho dù Cảnh vương dẫn ai, tần thiếp cũng nhất định tranh sĩ diện về cho ngài!" Nàng gật đầu, thuận thế cúi đầu dán vào mặt hắn, hai người lại trở về trạng thái thân mật khăng khít.
"Hoàng thượng, Tiệp dư, Nguyệt Quý phi cầu kiến." Tiểu cung nữ vội vã đi vào nội điện, trên mặt mang theo vài phần hoảng loạn.
Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, Tiêu Nghiêu nhíu mày nói: "Nàng ta tới làm gì? Trẫm không có gì muốn nói với nàng ta, bảo lui đi."
"Ngài ấy nói có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói, còn nhất định phải đến Thưởng Đào các, là chuyện có quan hệ với long chủng trong bụng Đào Tiệp dư." Tiểu cung nữ nói những lời này như sắp khóc tới nơi, nàng cảm thấy ngày chính mình trở nên lạnh lẽo [2] không còn xa lắm.
[2] Ý chỉ sắp chết.
Toàn bộ người trong điện đều yên tĩnh như chết, Tiêu Nghiêu lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, Tần Phiên Phiên cũng quay đầu nhìn thẳng hắn, hai người đều là vẻ mặt mờ mịt.
"Bảo nàng ta tiến vào." Giọng nói Tiêu Nghiêu vững vàng, không khí ấm áp kiều diễm biến mất, biến thành cứng đờ lạnh băng.
Cung nhân cúi đầu, thậm chí ngừng thở, bọn họ cảm nhận được bão táp sắp đến nên yên lặng trước.
"Hoàng thượng, ngài không được tin chuyện ma quỷ của nữ nhân này, nàng ta cùng Tiết Viện phán thông đồng lừa gạt ngài, trong bụng nàng rỗng tuếch, căn bản là không có long chủng!" Nguyệt Quý phi gần như là mạnh mẽ vọt tiến vào, hành lễ cũng không rảnh để thực hiện, trực tiếp duỗi tay chỉ vào Tần Phiên Phiên, lớn tiếng kêu la.
Trong điện đã yên tĩnh lại còn yên tĩnh hơn, tay của Liễu Âm đứng ở bên cạnh hầu hạ run lên, thiếu chút nữa liền quăng ấm trà ra ngoài, cũng may nàng đã kịp ổn định lại.
Đào Tiệp dư là chủ tử của các nàng, Tiệp dư nhất định có đối sách, mọi chuyện đều không cần hoảng. Bọn họ làm nô tài, không thể khiến chủ tử thêm phiền.
"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Nghiêu hơi nheo đôi mắt nhìn nàng, ngữ khí không tốt, quanh thân đều tản ra một loại khí thế áp bách.
"Thần thiếp nói căn bản trong bụng nàng ta không có long chủng, nàng ta dùng thuốc làm nguyệt sự không tới, những tên Thái y đó đều là rùa đen rút đầu, Tiết Viện phán nói nàng ta có thai, những người khác cũng không dám phản bác. Cộng thêm Đào Tiệp dư thực thông minh, trước tiên gọi Thái y kém kinh nghiệm tới bắt mạch, gợi ý vài câu thì những Thái y đó sẽ dựa theo lời nàng ta nói mà làm. Chờ sau này lại mời những lão Thái y đến, bọn họ đều lớn tuổi như vậy, càng thêm tham sống sợ chết, cho dù tra ra có vấn đề gì thì cũng không dám nói. Ngài không được bị nàng ta lừa!"
Nguyệt Quý phi hùng hổ nói, hôm nay nàng trang điểm cực kỳ diễm lệ, vầng trán trắng nõn còn điểm tô đoá hoa màu vàng nhạt, nhìn rất có khí thế bức người.
Dù cho giờ phút này nàng đang nói ra một sự kiện lớn như vậy cũng không hề chùn bước, dũng cảm tiến tới, giống như không hề đếm xỉa đến cái mạng của mình.
Đối với việc nàng ta đến đây, Tần Phiên Phiên rất kinh ngạc, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới vị Nguyệt Quý phi này lại liều mạng như vậy.
Thậm chí Nguyệt Quý phi vì muốn rửa sạch tội còn dám ba hoa chích choè nói Tần Phiên Phiên và Tiết Viện phán thông đồng với nhau, đây đều là nói hươu nói vượn, cắn ngược lại một cái.
"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh không phải ngươi nói bừa?" Khuôn mặt Tiêu Nghiêu vẫn âm trầm như cũ.
"Thần thiếp có thuốc viên làm cho nàng ta có nguyệt sự trở lại, chỉ cần uống vào một cái, không tới một canh giờ liền sẽ thấy hiệu quả. Đương nhiên Hoàng thượng không cần sợ thần thiếp mượn cơ hội muốn nàng ta sinh non, ngài có thể tìm Thái y đến xem. Cũng có thể gọi Tiết Viện phán đến để xem hắn cùng Đào Tiệp dư có nhận đồng bọn hay không!" Nguyệt Quý phi lấy trong ống tay áo ra một bình nhỏ, hiển nhiên bên trong là thuốc viên như lời nàng nói.
Tần Phiên Phiên nheo đôi mắt, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, hiển nhiên nữ nhân này chuẩn bị vạch trần mọi chuyện. Cho dù nàng ta thất bại một cách thảm hại thì cũng muốn lôi Tần Phiên Phiên theo.
"Càn rỡ, ngươi muốn ta uống thì ta phải uống sao? Coi như thuốc này không phải là thuốc phá thai, vậy ai biết có ảnh hưởng gì đến thai nhi hay không? Ngươi lấy gì bảo đảm?" Tần Phiên Phiên hừ lạnh một tiếng, thuốc này có uống hay không là do nàng.
"A, giả vờ cái gì, căn bản là ngươi không mang thai, vậy còn có thể ảnh hưởng cái gì. Hoàng thượng gọi những Thái y đó tới bắt mạch là biết. Hôm nay ngươi phải uống thuốc này, nếu nguyệt sự không tới, tùy ngươi xử trí! Ta nhất định phải vạch trần gương mặt giả tạo của ngươi, không để Hoàng thượng tiếp tục bị ngươi mê hoặc, ngươi là yêu nữ mang tai họa!"
Nguyệt Quý phi cười lạnh nói, nàng nói mà không cố kỵ chỗ nào.
Trên thực tế nàng vẫn có thể chờ, không cần mạo hiểm bại lộ mình trước mặt mọi người như vậy, nhưng mà mấy ngày nay, hành động của Tần Phiên Phiên hoàn toàn chọc giận nàng.
Rõ ràng nàng ta có thai, không thể hầu hạ nhưng Hoàng thượng lại không đi tìm nữ nhân nào khác, ngày nào cũng đến chỗ nàng ta như lúc trước.
Thậm chí sau khi mỗi lần Thái y đi Long Càn Cung hồi báo, ban thưởng đều giống như nước chảy đưa đến Thưởng Đào các, Hoàng thượng càng sủng ái nàng ta hơn.
Nữ nhân Tần Phiên Phiên này cực kỳ cảnh giác, lúc trước Tiết Viện phán nói những lời thật thật giả giả đó, hiển nhiên đã khiến cho nàng ta nghi ngờ, vậy nên nàng ta không còn tìm Tiết Viện phán bắt mạch, ngược lại tìm một Thái y khác.
Rốt cuộc Nguyệt Quý phi không nhịn được nữa, Tiết Viện phán không thân cận được với Tần Phiên Phiên, cũng đã không còn dùng được, chẳng bằng lần này nàng tự thân xuất mã, kéo nữ nhân này ra khỏi thỏa thuê đắc ý, làm nàng ta từ thiên đường rơi xuống tận mười tám tầng địa ngục. Hơn nữa vĩnh viễn cũng đều đừng nghĩ có thể thoát ra, nữ nhân Tần gia thì nên giống Tần Kiêu, hối hận cả đời, thất bại hậm hực.
"Gọi toàn bộ Thái y đang trực trong Thái Y viện đến đây, nếu hôm nay ngươi vu hãm người khác, Quý phi ngươi tự biết kết cục." Tiêu Nghiêu đen mặt phân phó một câu, lập tức liền có cung nhân chạy ra ngoài mời người.
Ai cũng có thể nhìn ra, hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, chỉ sợ hậu cung lại sắp đẫm máu.
Ngày thường Nguyệt Quý phi là người thông minh, hẳn là sẽ không ăn nói lung tung chuyện lớn như vậy, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, nàng ấy không có khả năng sẽ chắc chắn như thế.
Chẳng lẽ thật sự là Đào Tiệp dư giả mang long thai?
Tiểu cung nữ không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cả người đều toát ra mồ hôi lạnh, nàng là người ở Thưởng Đào các, chỉ chờ đợi long chủng trong bụng Tiệp dư bình an.
"Ngươi, có gì muốn nói với trẫm không? Nếu, trẫm là nói nếu..." hắn quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Phiên Phiên, nói tới đây không khỏi dừng một chút, hít nhẹ một hơi rồi nói: "Nếu ngươi lừa trẫm, hiện tại liền nói với trẫm, trẫm tha cho ngươi được sống."
Tần Phiên Phiên không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng hắn, trên thực tế tim nàng đập rất nhanh, sắp từ cổ họng nhảy ra rồi, nhưng không hề có ý định lùi bước.
"Không nên chờ sự việc bị làm lớn lên, vậy thì khó mà giải quyết. Nhưng nếu ngươi không lừa trẫm thì đường đường chính chính mà giằng co cùng nàng ta, trẫm che chở ngươi một đời vinh hoa, ai cũng không đụng vào ngươi được! Dựa vào bên tai trẫm nói đáp án."
Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên mềm mại, chỉ chỉ lỗ tai mình, nhẹ giọng cổ vũ nàng.
Trong lòng Tần Phiên Phiên mềm nhũn, nàng có hai con đường, một là nói cho hắn, nhưng mà quá nguy hiểm. Nguyệt Quý phi nói Tần Phiên Phiên cấu kết cùng Tiết Viện phán, chứng cứ phạm tội quá lớn, một khi Tần Phiên Phiên thừa nhận, như vậy tín nhiệm của Hoàng thượng đối với nàng đều mất hết, đến lúc đó Nguyệt Quý phi - người chỉ điểm sẽ hoàn toàn áp đảo, dù cho những lời đó là giả đi nữa. Trong lòng Hoàng Thượng nhất định cũng sẽ mọc một cái gai, cho đến khi hắn cạn tình với Tần Phiên Phiên, lúc ấy nợ cũ nợ mới đều bị lôi ra, bất kể là thật là giả thì nàng đều sẽ chết.
Một cách khác là không nói cho hắn, Tần Phiên Phiên nắm chắc phần thắng, cho nên nàng lựa chọn vế sau.
"Tần thiếp không biết nàng ta đang nói cái gì, tần thiếp không phải đại phu, là Thái y nói tần thiếp hoài thai, tần thiếp lại còn nôn nghén, sao có thể là giả được?" Nàng kinh hoảng thất thố mà dán ở bên tai hắn, hoảng loạn vô cùng, hốc mắt hồng hồng, vừa tức giận vừa lo âu, còn xen lẫn vẻ tủi thân.
"Được, trẫm tin ngươi, chờ Thái y tới!" Tiêu Nghiêu gật gật đầu.
Trong điện yên tĩnh như chết, rốt cuộc trong sự chờ đợi của rất nhiều người, mấy Thái y nối đuôi nhau mà vào, chẳng qua sắc mặt đều không tốt, hiển nhiên ở trên đường đã nghe tiểu cung nữ nói qua.
Lần này là Nguyệt Quý phi đánh cờ cùng Đào Tiệp dư, bất luận kết quả như thế nào, chỉ sợ Thái Y viện khó có thể thoát khỏi.
"Hai việc, một là bắt mạch, trẫm muốn một đáp án xác thực, xem đến tột cùng nàng có mang thai hay không? Hai là thứ thuốc viên gì đó có thể khôi phục nguyệt sự, thân mình nàng hiện giờ có thể uống được hay không?" Tiêu Nghiêu không có chút do dự nào, đi thẳng đến chủ đề.
Vài vị Thái y thay nhau bắt mạch cho Tần Phiên Phiên, lại từng người xem xét thuốc viên Nguyệt Quý phi đưa ra.
"Đào Tiệp dư mạch tượng rất khoẻ mạnh, còn thuốc viên này thành phần có chút công dụng lưu thông máu, nhưng không nhiều, thân thể Đào Tiệp dư khoẻ mạnh, có thể dùng, đương nhiên vì sự an toàn nên không dùng thì tốt hơn."
Một Thái y run run rẩy rẩy trả lời, trên ót đều là mồ hôi.
Tiêu Nghiêu lạnh mặt, cả người lộ ra sự không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.