Thấy bản thân đang làm vật cản trở... Yên Hoa tìm lý do rời đi để lại không gian riêng cho hai người.
Sau khi Yên Hoa rời đi, bầu không khí giữa Minh Nguyệt và Trần Đình bỗng trở nên im lặng, chẳng ai nói câu nào chỉ lặng thinh chỉ biết lén nhìn đối phương.
- Cậu... có muốn ra ngoài đi dạo không ?
Sự ngột ngạt của phòng bệnh khiến người ta thấy khó chịu... chạy đi mượn xe lăn Minh Nguyệt đỡ Trần Đình lên xe rồi đẩy cậu ra ngoài hóng gió mát.
Khác với sự ngột ngạt trong phòng bệnh, bầu không khí bên ngoài bệnh viện làm người ta thấy dễ chịu hơn.
- Thoải mái thật !
Trần Đình ngồi trên xe lăn đón nhận sự trong lành của những cơn gió nhè nhẹ.
- Cảm ơn cậu... đã... luôn ở bên tớ những lúc tớ gặp nguy hiểm!
- Hả ?... Sao lại nói thế ?.. Tớ giận đấy !
Sự khách sáo của Minh Nguyệt làm cậu thấy hụt hẫng.
- ... cậu có biết tớ lo lắm không ? Sao tự nhiên lại đứng ra che chở cho tớ ? ... cậu mà bị gì là tớ ân hận cả đời đó biết không ?
Vừa nói Minh Nguyệt không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt cứ rơi khiến cô phải lấy tay lau vội đi.
- đừng chỉ biết lo nghĩ cho người khác... thương bản thân cậu chút đi !
- ... tớ... chỉ như thế với cậu thôi...
- Hả ?
Chẳng nghe rõ câu nói thì thầm của Trần Đình... cô gái vừa lau nước mắt vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-su-diu-dang-suoi-am-tim-em/2864367/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.