Nàng và các vị ca ca vào trong tự thắp hương, nguyện cầu cho cha và nương mạnh khỏe cùng nghĩa phụ, nghĩa mẫu bình an. Nhưng trong đầu luôn nghĩ về hình dáng của hắn và y, càng nghĩ nàng cảm thấy kì quái vô cùng. Rõ là như nhau mà vì sao lại thay đổi nhanh vậy kia chứ. Nàng đứng dậy thở dài quay lưng mà đi, nàng không muốn nghĩ đến tên đáng ghét kia nữa, nàng phải loại bỏ hắn ra khỏi đầu thôi.
"Thí chủ, xin dừng bước."
Vị trụ trì sau khi gõ chuông xong thì thấy nàng trầm tư mà đi thẩn thờ nên gọi nàng lại, nàng dường như không nghe nên cứ lẳng lặng mà đi, đến khi tứ ca nàng Ninh Tịch Triều đánh nhẹ vào tay mới giật mình hiểu ra mọi chuyện, cả ba người ca ca nàng điều biết nàng bị lấy mất hồn từ hai con người y chang kia rồi. Người ta nói rằng 'nuôi con gái cực khổ mà đến lớn lại chỉ biết nam nhân' quả là không sai mà, chưa gì đã như bị trộm vía không bằng.
"Mô phật, sư thầy có gì dạy bảo ạ."
Nàng chấp tay chào sư trụ trì, nàng không biết vì sao bản thân lại không thoát khỏi suy nghĩ về hai nam nhân đó. Dường như hình ảnh hắn đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng vậy, khuôn mặt ấy, cử chỉ và quan trọng hơn nữa là phong thái của hai người họ. Nhà sư mỉm cười nhìn nàng, lấy từ trong tay áo ra một sợi dây chuỗi hạt mắt mèo đeo vào tay nàng.
"Nó sẽ bảo hộ cho con bình an."
Vị thiền sư vỗ nhẹ đầu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-quan-chua/177008/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.