"Hừ, ta đây mà cần ngươi giúp để lấy lòng tin của cẩu hoàng đế kia sao?"
Thanh âm của Chung Quân có chút bất mãn, nhưng đổi lại thì Tiểu Thanh không chút suy chuyển cảm xúc. Nàng ấy cười khẽ, đưa tay nâng cằm của y lên cao rồi đáp:
"Chuyện của Ninh tể tướng là do ngài quá lỗ mãng, nếu như không có ta nhận lời giúp hoàng đế thì liệu ngài có ngày hôm nay không?"
Nói đoạn, Tiểu Thanh ghé sát bên tai y nói khẽ. Từng câu từng chữ, lại khiến cơn tức giận trong lòng Chung Quân bốc lên cao:
"Hay lại chỉ là một con chó quèn đi bên cạnh hắn, mặc cho hắn sai khiến?"
"Ầm!" - Cơn thịnh nộ lấn át ý trí của y, khiến y không chút suy nghĩ liền nhắm ngay hướng phần bụng của Tiểu Thanh đánh tới. Nàng ấy cũng không vừa, theo phản xạ liền dùng hai tay bắt chéo thủ đòn tấn công của y. Thế nhưng do lực của Chung Quân quá mạnh, nàng ấy cũng không thể đứng vững mà lui về sau vài bước. Âm thanh hai người tạo ra vang lớn, thu hút một đám thị vệ gần đó.
"Tiểu Thanh đã nói ngài không nên lỗ mãng như vậy mà. Nhìn xem ngài đã dẫn một lũ chuột đáng ghét đến rồi."
Vừa nói xong, Tiểu Thanh cũng phóng tầm mắt xuống dưới thì vừa vặn nhìn thấy đám thị vệ kia đang chạy đến từ xa. Chung Quân cũng nhìn thấy, trên tay thủ sẵn trường kiếm nghênh đón.
"Cần gì phải lo, cùng lắm là khiến chúng câm miệng mãi mãi."
"Ngài hãy nhìn xung quanh đi!"
Nghe thấy mấy lời đó của Tiểu Thanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-phe-hau/566285/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.