Sáng ngày mồng mười tháng chạp, hoàng hậu nước Định bị một đoàn tùy tùng do hoàng đế nước Định, cũng là đức lang quân của bà đến kéo về nước. Tương Tịch theo chân tiễn bà đến cổng thành Hoàng Phủ, quyến luyến không muốn rời khỏi.
" Nha đầu ngoan, đừng khóc!"- Vòng tay của bà khẽ ôm lấy nàng, như thuở nàng còn bé. Lệ ngân ngấn nơi khóe mắt Tương Tịch. Thế sự khó lường, mỗi lần gặp nhau đã khó. Cách biệt hôm nay, tới khi nào nàng mới có thể gặp lại mẫu hậu? Nghĩ đến đó mà lệ đã lưng tròng.
" Nương nương, đã đến giờ xuất phát!"- Một thị vệ hộ tống đến gần, cung kính báo. Tịch Nhu khẽ buông nàng ra, đặt lên trán nàng một nụ hôn:" Nha đầu ngoan, ở lại bảo trọng!"
Nói đoạn, bà bước lên xe ngựa. Đoàn xe và những thị vệ hộ tống đi hai bên, khuất dần sau cổng thành, để lại khói bụi mù mịt. Sở Định Long đứng yên lặng bên cạnh Tương Tịch, không noi một lời. Ánh mắt nàng dõi theo về phía chân trời, thở dài. Hà cớ khi mẫu hậu nàng rời đi, tâm can nàng lại dấy Lên một nỗi lo lắng vô hình như vậy? Dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra, một chuyện kinh thiên động địa.
" Tịch Tịch... "- Thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm khiến nàng bừng tỉnh, liền phát hiện cả cơ thể đã năm gọn trong vòng tay của Sở Định Long. Mùi trầm hương bao bọc lấy nàng, mang theo sự yên bình. Khẽ đặt bàn tay lên tay hắn, nàng xoay đầu, nào ngờ lại vừa vặn môi kề môi với hắn. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-phe-hau/566240/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.