Phượng Hoan Cung ngày thường cô liêu, tịch mịch, ít kẻ lai vãng. Hôm nay lại lắm người muốn xem kịch vui mà nhộn nhịp. Phi tần trong cung nhìn nữ nhân đang quỳ dưới sàn, lại lén đưa mắt nhìn nam nhân uy nghiêm trên long tọa. Chỉ sợ lỡ làm gì khiến hắn chú tâm đến, thì cái đầu của họ sẽ rơi xuống đất mất.
" Nói, tiện nhân ngươi sao lại độc ác giết hài tử còn chưa kịp chào đời của trẫm" - Sở Định Long đập tay xuống bàn, mắt hằn lên tia đỏ. Sát khí ngập tràn xung quanh hắn, khiến lũ người xung quanh chỉ biết run sợ. Nhưng tuyệt nhiên, nữ nhân dưới đất không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ cười khẩy nhìn hắn:" Hoàng thượng, hà cớ gì thần thiếp lại giết hại long thai?"
Sắc mắt Sở Định Long ngày càng tức giận, tay hắn siết chặt lấy cạnh bàn: " Ngươi không cam lòng bị thất sủng, mới bày ra mưu kế hiểm độc như vậy hại Dung nhi"
" Vậy bây giờ hoàng thượng có ban ân sủng nào cho thiếp không?" - Đôi mắt Tương Tịch thoáng chốc dấy lên tia giễu cợt nhìn hắn. Sở Định Long giật mình, nhìn nàng. Phải, dù cho hôm nay hắn có biết chuyện này hay không, thì hắn cũng sẽ không ân sủng nàng. Tâm hắn chùng xuống, rơi vào khoảng lặng vô hạn.
Bất chợt ngoài cửa cung, Thuần Dung yếu ớt cố lê từng bước, tay vịnh lấy cung nữ bên cạnh tiến vào trong. Vừa thấy hắn, nàng ta òa khóc, hai chân như không trụ vững mà khụy xuống: " Hoàng thượng...."
Thanh âm mong manh tựa như gió kia thức tỉnh Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-phe-hau/566217/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.