Chương 14: Nói lắp
Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đã trên đường về thôn.
Tốc độ xe ngựa nhanh hơn xe lừa, chạy cũng ổn định hơn.
Nàng nhàn nhã dựa vào mành vải mềm trong thùng xe, nhìn xuyên qua cửa sổ bên ngoài.
Hai bên đường rộng rãi, có thanh sơn lục thủy, có hương cỏ thơm.
Nàng cảm thán trong lòng một tiếng, cảnh đẹp như vậy nàng chưa từng thấy qua, lần trước nàng bị cơn đau hành hạ, căn bản không có tâm tình đi xem cái khác.
Lúc này nàng lại có dịp nhàn hạ thoải mái, trong miệng lấp đầy hoa quả khô, ánh mắt nhìn nước ở chung quanh núi chảy xuống thượng lưu.
Nhìn một chút, nàng liền nhíu mày lại.
Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, xe ngựa càng đi về phía trước, thì cây cối trên núi càng rậm rạp, màu sắc cũng tươi xanh hơn.
Thoạt nhìn có phần cổ quái, khi nàng ngồi ngay ngắn muốn nhìn kỹ, thì có một cánh tay kéo y phục của nàng.
Nàng cúi đầu, thấy Liễu Nhi cầm một khối bánh mứt hồng, sợ hãi nhẹ nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng, trong miệng còn lắp bắp nói: "mẫu thân, cái này, cái này ăn.... ăn ngon."
Nàng nhìn đôi mắt Liễu Nhi to tròn, miệng không tự chủ mở ra, cắn một miếng bánh.
Mùi vị ngọt ngào của bánh lan trong miệng, lòng nàng ấm áp xoa đầu Liễu Nhi, cảm thấy vị ngọt này sắp tan hết trong lòng rồi.
Nàng đem mọi nghi hoặc trước đó bỏ sau đầu, không chớp mắt nhìn chăm chú Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nong-mon-tieu-kieu-the/4366807/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.