Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lăng Vi: “Tôi muốn ăn táo.”

“A? Được… Đợi tôi một chút.” Lăng Vi phục hồi lại tinh thần, mở giỏ trái cây ra, lấy một quả táo từ bên trong, cầm dao gọt trái cây trên bàn rồi đi vào nhà tắm bên cạnh rửa táo.

Rửa táo xong, cô ngồi về bên cạnh giường bệnh, từng nhát từng nhát gọt vỏ táo. Táo vừa được gọt một nửa, Diệp Đình từ bên ngoài mở cửa đi vào.

Anh ta từ từ đi vào. Tròng mắt đen thẫm nhìn chăm chú vào quả táo trong tay cô, sắc mặt dần dần âm trầm xuống. Trong đầu nghĩ có chút bất mãn! Anh ta cũng chưa từng để cô phải gọt táo, nhỡ đâu cắt vào tay thì phải làm sao?

Hoa Thiếu Kiền lại sai vợ anh ta làm loại việc nặng này!

Diệp Đình đưa tay ra muốn đoạt lấy dao gọt trái cây.

Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn bộ dạng ghen của Diệp Đình, thật sự cảm thấy buồn cười, cô hờn giận nói: “Anh đi đến ghế sofa ngồi đi… em sẽ nhanh gọt xong.”

Khuôn mặt Diệp Đình đầy khó chịu ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh. Lăng Vi cười một cái với anh rồi cúi đầu tiếp tục gọt táo.

Gọt xong trái táo, Lăng Vi cắt táo thành nhiều phần, dùng tăm xiên một miếng cho Hoa Thiếu Kiền, lại xiên một miếng cho Diệp Đình.

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào trái táo cô đưa đến, không đưa tay nhận, Lăng Vi liền đặt dao gọt trái cây xuống, đi đến cạnh ghế sofa, Diệp Đình giương mắt nhìn cô, cô nghiêng đầu một chút, nháy mắt một cái với anh ta: “Ăn táo đi nào, chê em gọt không tốt sao?”

Diệp Đình ngồi không nhúc nhích, hiển nhiên không muốn ăn cùng một trái táo với người đàn ông kia.

Lăng Vi cười với anh ta một cái, lại xoay người cầm dao gọt trái cây, cắt đôi miếng táo này thành hai phần, chính cô ăn một phần, lúc này sắc mặt Diệp Đình mới hòa hoãn một chút, giơ tay ra nhận táo trong tay cô, ưu nhã ăn hết miếng táo.

Khuôn mặt của Hoa Thiếu Kiền không chút biểu tình yên lặng ăn táo, trong lòng chua xót khó nhịn.

Nhưng cũng chỉ là chua xót mà thôi, anh ta thưởng thức Lăng Vi, muốn qua lại với cô, nhưng dẫu sao cũng chưa từng bắt đầu, cảm tình không sâu, anh ta cũng chỉ là thích mà thôi, cũng không phải là yêu, trong lòng cũng chỉ có chút khó chịu, chưa đến mức đau đến tê tâm liệt phế.

Hoa Thiếu Kiền ăn táo xong, ném tăm vào trong thùng rác, cầm khăn ướt lau tay. Anh ta đưa tay lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo đưa cho Lăng Vi: “Cảm ơn cô đã ứng tiền viện giúp tôi. Bác sĩ nói, nếu như không phải cô kịp thời đưa tôi đến, chỉ sợ tôi cũng đã chết trong phòng làm việc rồi.”

“Không nghiêm trọng như lời anh nói đâu.” Lăng Vi không nhận thẻ ngân hàng, mà đem số điện thoại của tiểu tử kia cho anh ta, cô nói: “Thời điểm tôi đưa anh đến bệnh viện, quên không cầm theo ví tiền, may mắn gặp người tốt này, là cậu ta trả tiền viện phí giúp anh.”

Hoa Thiếu Kiền gật đầu một cái, ghi lại số điện thoại của cậu ta.

Anh ta ghi xong dãy số, Lăng Vi liền cầm túi xách tay lên, chuẩn bị tạm biệt. Diệp Đình đứng dậy đi ra ngoài trước.

Lăng Vi dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho khỏe, phải nghe lời bác sĩ.

Hoa Thiếu Kiền vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô… thấy cô xoay người, từ từ đi ra cửa, Hoa Thiếu Kiền liền muốn dời tầm mắt đi, nhưng phát hiện điều đó cũng thật khó khăn…

Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô đi ra khỏi phòng bệnh, cô vừa ra đến cửa, liền quay đầu vẫy tay với anh ta, điềm đạm khẽ mỉm cười với anh ta. Hốc mắt Hoa Thiếu Kiền đột nhiên hơi chua, nụ cười này chính là dành cho anh ta, nhưng… cô lại không thuộc về anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.