Chương trước
Chương sau
Hoa Thiếu Kiền không quấn quít chuyện này, cầm hai bản thiết kế nói: “Công ty hài lòng với bản thiết kế này.”

Anh ta đưa bản vẽ mà Diệp Đình sửa cho cô.

Sau đó lại nói: “Kiểu xe này được thiết kế khá truyền cảm hứng, cá tính nổi bật, vừa có thể tiếp nhận, cực kì thích hợp đại chúng, rất nhanh thôi em có thể nhìn thấy chiếc xe hơi mà mình thiết kế chạy ngoài phố, cảm thấy thế nào, có kích động không?”

Lăng Vi nở nụ cười công nghiệp hóa.

Hoa Thiếu Kiền cũng cười một chút, ý vị thâm trường nói: “Nhưng tôi càng thích bản vẽ này, cá tính vô cùng, mũi nhọn lộ ra! Rất có phong cách thiết kế của em. Cho nên, tôi quyết định làm thành bản hạn chế cho ra sản xuất, tên dự tính là —— L\-V1.”

“Bản hạn chế?” Trái tim Lăng Vi nhảy vọt lên.

“Đúng vậy, bản hạn chế —— L\-V1, đại biểu cho tác phẩm đầu tiên của Lăng Vi em. Hơn nữa đáng vui là... L\-V1, đã dự tính sẽ bán ra hai chiếc.”

“Dự tính bán ra hai chiếc?”

Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Diệp Đình một chiếc, tôi một chiếc.”

“...” Lăng Vi che trán, thì ra là quan hệ...

Tiếp đến, Hoa Thiếu Kiền lại ném cho cô lựu đạn: “Hai tác phẩm này đều là của em, cho nên, lượng tiêu thụ xe liên quan tới thu nhập của em.”

“Thu nhập của tôi sao?” Lăng Vi mở to hai mắt.

Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, đôi mắt cô trong sáng, gương mặt ửng hồng đẹp không thể tả. Trái tim anh ta không nhịn được lại đập rộn ràng.

Đầu óc trống rỗng, ngay cả mình muốn nói gì cũng không nhớ, trong mắt anh ta chỉ có cô, tất cả đều là cô.

Nụ cười điềm đạm của cô, ánh mắt sáng ngời của cô, vẻ mặt chờ mong của cô.

Khiến cho lòng anh ta nao nao.

Hoa Thiếu Kiền cưỡng chế mình tỉnh táo nhưng âm thanh vẫn có chút hưng phấn: “Đúng vậy, trước khi em tới thì Laroe vừa tổ chức ngày thành lập 30 năm, có thưởng thiết kế, nói cách khác… hoạt động lần này ai có thể làm ra thiết kế hoàn hảo thì người đó được chọn là nhà thiết kế có giá trị nhất năm. Hơn nữa còn được 1% tổng mức tiêu thụ.”

Lăng Vi ngất ngây, 1% tổng mức tiêu thụ…

Đây là khái niệm gì?

Hoa Thiếu Kiền cười một chút: “Muốn biết là khái niệm gì sao?”

Lăng Vi gật đầu một cái.

Hoa Thiếu Kiền cười cong mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nói đơn giản một chút... L\-V1 bán được 230 triệu thì mỗi một chiếc bán ra em sẽ được 2 vạn 3 ngàn tệ, dự trù bán được 10 chiếc thì em sẽ nhận được thù lao 23 vạn.”

“Còn có...” Nụ cười của anh ta rực rỡ: “L\-V2, đây là khoản đại chúng, dự trù bán 21 vạn, cho nên mỗi một chiếc bán ra em sẽ được 2 ngàn 100 tệ. Xem ra em chưa hiểu? Nhưng khi có lượng tiêu thụ chân chính thì em cũng biết khoản tiền này nhiều đến bao nhiêu.”

Lăng Vi khiếp sợ phát ngốc.

Hoa Thiếu Kiền nháy mắt trái với cô: “Từ trước tới nay, tất cả các kiểu xe đại chúng của Laroe còn chưa có bản nào bán ít hơn 100 ngàn chiếc.”

Lăng Vi gần như hít thở không thông! Đầu óc cô thiếu dưỡng khí, bẻ đầu ngón tay: “Một trăm ngàn chiếc, nhân với 2 ngàn 100 tệ... Là bao nhiêu tiền?”

Tính nửa ngày, con số trong đầu hù dọa chết cô rồi.

Hoa Thiếu Kiền nhẹ nhàng nói: “2.100.000.000 tệ \(2 tỷ 1 triệu tệ nha\). Em rất may mắn, ba mươi năm qua, đây là lần duy nhất Laroe tổ chức trao thưởng lớn như vậy liền bị em đụng phải. Em đúng là vận may rơi trúng đầu.”

Đúng vậy! Vận may của cô không phải ít bình thường!

Lăng Vi kinh ngạc che miệng lại... 2 tỷ 1 triệu?! Laroe bị ngu sao? Vậy mà cầm ra bao nhiêu tiền thưởng như vậy thưởng cho nhân viên!

Mấy con số này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ! Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng thiết kế này bán nhiều hơn một chút! Tốt nhất vượt qua một trăm ngàn chiếc!

“Ngạc nhiên mừng rỡ sao?” Hoa Thiếu Kiền dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

Lăng Vi ra sức gật đầu, thật là… quá ngạc nhiên, bất ngờ.

Thật quá ngạc nhiên.

Khó trách vừa nãy đám người Tony còn nói cô sắp phát tài rồi.

Khó trách ‘thịt bằm’ muốn nuốt phần vinh dự này một mình…

Thì ra là liên quan tới số tiền lớn như vậy.

Đây mới là ngày làm việc thứ hai của cô. Cô là một nhà thiết kế thực tập nho nhỏ không có kinh nghiệm, có thể được khẳng định như vậy.

Cô kích động đến nỗi đầu ngón tay phát run.

Nhưng vẫn không quên sự khẳng định này suýt chút nữa bị người ta cướp mất.

Nếu như cô không có quan hệ với Diệp Đình, khoản tiền này căn bản không đến được tay cô!

Số tiền này, sẽ bị “thịt bằm” chiếm đoạt!

Khó trách “thịt bằm” muốn cướp công lao của cô... Con người đều có dụng vọng riêng, bao nhiêu tiền như thế đặt trước mặt, cô ta không thể nào không động tâm.

Hoa Thiếu Kiền cười cười hỏi cô: “Trước kia không ai nói với em sao? Tôi cho là Rose đã nói qua với em.”

Lăng Vi cười lắc đầu.

Rose muốn nuốt tiền của cô làm sao có thể nói chuyện này với cô.

“Chúc mừng em.” Anh ta đứng lên, đi khỏi bàn làm việc duỗi tay với cô: “Cuối tuần có dạ tiệc ăn mừng, đặc biệt mời em tham gia.”

Lăng Vi đứng lên bắt tay với anh ta: “Được, gặp lại ở đó.” Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền lại gần cô, âm thanh ôn hòa: “Tối nay… có thể mời em ăn cơm hay không?”

“Hả?” Lăng Vi sửng sốt liền nghe anh ta nói: “Di động của tôi vẫn còn ở chỗ em… không bằng tan làm em cầm tới cho tôi?”

Anh ta nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng ngời, đầy dịu dàng, đầy chờ mong.

Lăng Vi bình phục hơi thở, muốn nói được lại đột nhiên nói: “Tôi muốn hỏi chồng tôi một chút... Vốn là anh ấy hẹn tôi ăn cơm tối.”

“...” Hoa Thiếu Kiền sững lại. Chồng... Anh ta lại quên mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.