Sau đó, đầu bếp nữ quay trở lại phòng bếp, Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy gương mặt thối của Diệp Đình.
Lăng Vi cười vui vẻ bưng đĩa sườn xào chua ngọt đặt tới trước mặt anh: “Muốn ăn hả?”
Diệp Đình lườm đĩa sườn chua ngọt trong tay cô.
Lăng Vi nhếch môi cười: “Sau này mỗi ngày em nấu cho anh được không?”
Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô ý tứ rõ ràng: “Em xem anh là tên ngốc hả?”
Lăng Vi dùng đũa gắp một tiếng sườn chua ngọt quơ quơ trước mặt anh: “Muốn mỗi ngày ăn đồ ăn em làm thì ngủ cho ngon. Hiện tại anh còn trẻ, thân thể có thể chống đỡ được, sau này già rồi thì bệnh tật sẽ tự tìm tới anh.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dần mất đi tiêu cực, trầm xuống: “Em sẽ cùng anh sống đến già sao?”
Lăng Vi chớp chớp mắt: “Vậy phải xem anh có sống qua 30 tuổi không đã.”
“…” Khóe miệng Diệp Đình rụt rụt: “Em trù anh như vậy có vẻ hơi độc miệng. Anh không hút thuốc không nghiện rượu, chẳng qua thời gian mỗi ngày bận quá, điều chỉnh lại một chút là được rồi. Sao tới tay mọi người lại trở nên đáng sợ như vậy.”
“Cũng đúng.”
Im lặng một lúc, đột nhiên Lăng Vi thở dài:“Haizzz…”
Cô ngồi xuống, một tay chống cằm, có chút thương cảm: “Có đôi khi em cũng không hiểu nổi, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ? Tiền bạc nhiều thì dùng hết sao? Hiện tại nhìn anh, chẳng cần làm gì cũng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844754/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.