Vu Tình đau đến nhảy loạn, cả tô canh nóng bỏng bị Diệp Đình đập trở lại, đổ lên ngực cô ta!
Nước canh nóng bỏng theo da cô ta chảy xuống, Vu Tình đau đến lăn lộn dưới đất, không ngừng cào quần áo mình.
Tất cả sinh viên trong phòng bao đều nhìn sững sờ.
Chỉ trong phút chốc, Vu Tình cởi cúc áo sơ mi của mình ra, trong áo ngực đều là canh nóng, cô ta nhảy không ngừng, không ngừng thét chói tai: “A a a ——” Cô ta đau đến mặt đầy nước mắt, ngực cũng hâm chín rồi, có mùi khét…
“Vu Tình, Vu Tình, cô không sao chứ?” Có mấy nữ sinh mềm lòng, chạy tới đỡ cô ta.
Vu Tình thét “A a”, cô ta vọt vào phòng vệ sinh, phát điên gào thét, đặc biệt thảm thiết!
“Cô chủ —— Cô chủ! Cô không sao chứ?” Phục vụ sợ choáng váng, chạy vào phòng vệ sinh.
Sau đó, liền nghe có người thê thảm khóc lên: “Cô chủ, cô chủ! Chuyện này cũng không phải tại tôi mà… Là cô kêu tôi làm vậy! Cô cũng không thể đuổi tôi, tiền sinh sống cả nhà chúng tôi đều trông cậy vào một mình tôi…”
Vẻ mặt các bạn học trong phòng bao rét lạnh.
Có người hỏi: “Phục vụ vừa nói gì vậy?”
“Vu Tình kêu cô ta làm gì?”
Có người suy nghĩ một lát, nói: “Kêu cô ta tạt thức ăn lên người người nào đó?”
“Ai nha? Cô ta muốn tạt ai?”
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Lăng Vi, vừa rồi Vu Tình đứng cạnh Lăng Vi, nếu không phải Diệp tiên sinh kịp thời đẩy tô trở lại, bây giờ bị hâm chín là Lăng Vi rồi!
Lúc này, sắc mặt Diệp Đình đã đen tới cực điểm, Hạ Tiểu Hi còn ôm Lăng Vi, mặt chưa tỉnh hồn!
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Hi, không nghĩ tới cô gái này trông ngốc, lại dám ngăn cản “chảo dầu” thay người khác….
Lăng Vi ôm Hạ Tiểu Hi, sờ đầu cô ta. Một tay khác nắm tay Diệp Đình, tay anh bị bỏng đến đỏ bừng, ngón giữa và ngón áp út bị bỏng, da bị sưng lên….
“Khốn kiếp!” Thiên Mặc hé mắt, đứng lên, đi tới phòng vệ sinh, níu tóc Vu Tình.
Lúc này, Vu Tình đã mặc áo khoác của bạn học. Cô ta dùng nước lạnh rửa mặt, không còn chật vật như vừa rồi. Nhưng ngực bị phỏng tróc da, đau đến mặt đầy nước mắt.
“Cô đi ra cho tôi ——” Thiên Mặc hung ác níu tóc cô ta, kéo cô ta ra: “Mẹ nó! Cô không muốn sống có phải không?”
Thiên Mặc lôi Vu Tình tới trước mặt Lăng Vi: “Nói xin lỗi bạn tôi!”
Vu Tình cứng cổ, liều mạng giãy giụa.
Bỗng nhiên có người đá bàn, chén, khay bể đầy đất.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn rút chân dài, Diệp Đình ngồi bên cạnh đột nhiên âm ngoan híp mắt: “Muốn chết, thành toàn cho cô ta!”
Vừa dứt lời, mười mấy vệ sĩ áo đen biểu tình nghiêm nghị từ bên ngoài đi vào.
Trong chốc lát, tiệm lẩu bị lật ngược!
Diệp Đình cười lạnh: “Vu Chấn Hải, con gái ông gây chuyện, ông tới trả đi!”
Tụ họp không vui mà tan, hai ngày sau, báo chí tung tin: “Tập đoàn Kiều Mộc phá sản, chủ tịch Vu Chấn Hải kêu oan!”
Hai ngày nay, tay Diệp Đình bị bỏng còn chưa lành, lần này anh thật sự bỏng rất nghiêm trọng. Phòng khách biệt thự, Lăng Vi nắm tay anh cẩn thận nhìn. Nửa tay anh đều bị bỏng đến đỏ bừng!
Nếu không phải anh hất cái tô kia, bây giờ… mặt cô đã bị hủy dung!
Trên thực tế, ngón tay Diệp Đình vô cùng dễ nhìn, đều đặn thon dài, đốt ngón tay rất có lực.
Diệp Đình ngồi trên sofa, chân dài bắt chéo, dựa vào sofa.
Lăng Vi cầm thuốc, ngồi cạnh anh. Tay nhỏ của cô cầm tay anh, cúi đầu cẩn thận nhìn tay bị bỏng của anh.
Cô đẩy tay anh ra, giương mắt nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Diệp Đình chậm rãi nâng mắt nhìn cô: “Em quan tâm tôi?”
Lăng Vi rũ mắt tiệp, không lên tiếng.
Cô bôi chút thuốc lên vết bỏng của anh. Đầu ngón tay mềm mại nhỏ nhắn của cô trên tay anh, xoa qua lại, thuốc trên tay cô nhẵn nhụi, Diệp Đình rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay út mảnh khảnh xoa từng vòng một trên tay anh, cũng không biết tại sao, lồng ngực lại bắt đầu nóng lên.
Anh nhìn chăm chú vào mặt cô, chân mày cô nhíu chặt, trong mắt đầy lo lắng.
Anh cau mày, cố làm thờ ơ rút tay về, không mặn không nhạt nói: “Không có việc gì ghê gớm, không chết người được. Mau đi ngủ.”
Anh đứng lên, đút tay vào túi quần, bước chân trầm ổn đi lên cầu thang.
Lăng Vi quay đầu, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy có một luồng ấm áp xông vào tim cô.
Hai vai anh dày rộng, sống lưng thẳng tắp. Anh như núi cao, chống bức bình phong an toàn che chở cho cô, anh kiên trì bảo vệ bên người cô như cây tùng bách, không để cô hoảng sợ, không để cô cực khổ.
Cô ở trong bức bình phong của anh, bình yên tốt đẹp…
Còn anh, dù chút xíu lo lắng, cũng không muốn để cho cô chịu đựng.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, giống như có một bàn tay siết cổ cô…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]