Hai bên con đường mòn nay trồng đầy cây anh đào, mùa này anh đào đang đỏ, từng giọt sương vương trên cánh anh đào mềm mại.
Lăng Vi vừa hái đào ăn vừa đi tới trước.
Trên cây ven đường còn có chim hót, sương mai hoa dại khắp nơi, hướng ánh mặt trời mà sống.
Lăng Vi ngửi không khí trong rừng, chỉ cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Nơi này rừng ấm sum xuê, chim hót mùi hoa, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Diệp Đình hái được mấy trái anh đào chín đỏ, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đầu ngón tay anh đụng phải môi cô, xúc cảm mềm mại, giống như kẹo đường.
Diệp Đình rút tay về, lại kéo cô đi tới trước.
Rõ ràng anh đào rất chua, nhưng Lăng Vi cảm thấy cực kỳ ngọt…
Sáng sớm, cùng anh tản bộ, ăn trái anh đào anh đút tới miệng, thật đặc biệt.
Cô nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, đưa tay hái một trái anh đào nhét vào miệng anh, Diệp Đình sửng sốt.
Cô nhàn nhạt cười một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Rất ngọt, anh cũng thử đi.”
Diệp Đình bị nụ cười của cô làm rung động, anh không thích ăn anh đào, nhưng vẫn ngậm trong miệng.
Thật chua…
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu, hào hứng hỏi anh: “Có phải rất ngọt không?”
Anh nhíu mày, thành thật nói: “Không ngọt, rất chua.” Anh khạc ra trái anh đào, nhíu mày.
Lăng Vi liền mất hứng: “Sao có thể?”
Diệp Đình đột nhiên ôm chặt cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844678/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.