Lý Hoa Bân hít một hơi, nói: “Lúc ấy, chúng ta có ba đối tượng hoài nghi, một là: đối thủ cạnh tranh của Long Đằng\-Vương Danh. Con gái của ông ta Vương Hân Bình là thím của cháu… sở dĩ hoài nghi ông ta chủ yếu là sau này Long Đằng gặp tao ngộ.”
Ông dừng một chút, gương mặt phiền muộn lại càng tức giận.
Có chút đau lòng nói: “Vi Vi à, cháu biết tại sao không trực tiếp chế tạo bất ngờ mà là phá hư động cơ không?”
Lăng Vi không nói, nghiêm túc nhìn ông.
Lý Hoa Bân quấn quít, lộ ra sự kìm nén lửa giận, ông nói: “Cháu suy nghĩ một chút, một người muốn giết chết ba mẹ cháu hoàn toàn không cần phá hư động cơ! Trên đường chế tạo bất ngờ là quá dễ dàng!”
Ông nhìn Lăng Vi, ánh mắt như đuốc! “Nhưng mà phá hủy động cơ cũng không giống nhau... động cơ vô cớ cháy, người tiêu thụ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ cho là xe hơi Long Đằng không an toàn!”
Tâm trạng của Lý Hoa Bân càng ngày càng kích động, thanh âm cũng càng nói càng gấp gáp: “Vi Vi, cháu suy nghĩ một chút, tạo dựng hiện trường người ngồi trên xe hơi của Long Đằng gặp vấn đề mà bỏ mạng, người tiêu dùng sẽ nguyện ý mua xe hơi của Long Đằng sao? Vì thế uy tín của Long Đằng mới sụt giảm, mới nhanh chóng phá sản như thế. Khi đó ngoại trừ anh Phong và chị Nhược, còn có đám cổ đông chống đỡ, không ai muốn công ty dễ dàng phá sản. Nhưng tin tức ba mẹ cháu đột ngột qua đời, khoảng thời gian đó trở thành cấm kỵ của Long Đằng… không ai chịu mua…”
“Cháu hiểu.” Lăng Vi gật đầu một cái: “Chú nói ba đối tượng hoài nghi, còn hai người còn lại là ai vậy?”
Lý Hoa Bân nói: “Còn có một người là Trần Thương.”
“Trần Thương?”
Người này cô lại chưa từng nghe nói qua.
Lý Hoa Bân nói: “Trần Thương là người đứng đầu Ức Hâm Quốc Tế, năm nay chắc cũng khoảng 70 tuổi…”
Ông nhớ lại: “Trần Thương đã từng muốn thu mua Long Đằng, nguyên nhân chủ yếu chính là, con gái Trần Thương – Trần Tư Uyển là một đại minh tinh, đã từng làm phát ngôn viên xe hơi cho Long Đằng. Bà ta vô cùng mê luyến ba cháu…”
Ông nhìn về phía Lăng Vi, hơi dừng một chút sau đó mới nói tiếp: “Ba cháu đã có vợ con, làm sao lại có thể vì bà ta mà ly hôn được. Huống chi, sự nghiệp của ba cháu cũng dần dần phát triển, không cần phải dựa vào ai. Thời điểm ba mẹ cháu xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đó Trần Tư Uyển đang nổi tiếng. Lúc ấy cháu còn quá nhỏ, không biết chuyện này ồn ào đến mức vô cùng khó coi. Dư luận lúc đó đều nghiêng về một bên nói rằng bà ta vì yêu mà sinh hận, mưu hại ba mẹ cháu. Sau đó nữa, Trần Thương ra tay can thiệp, mới đè được tình trạng này xuống. Quan hệ trong chuyện này vô cùng phức tạp, chúng ta không rõ chuyện bên trong, chỉ biết là sau đó Trần Tư Uyển rút lui khỏi giới nghệ thuật, hơn mười năm sau mà vẫn không thấy lập gia đình…”
“Còn một người nữa?”
“Người còn lại, chính là người kiểm tra xe hơi của Long Đằng, tên là Lý Bằng Phi. Chiếc xe mà ba mẹ cháu lái chính là do anh ta phụ trách việc tu sửa. Sở dĩ hoài nghi anh ta, là bởi vị trí của anh ta… Nếu như anh ta bị người khác thu mua, động tay động chân gì đó thì sẽ tương đối dễ dàng. Hơn nữa, ngày ba mẹ cháu xảy ra chuyện, chỉ có mỗi mình anh ta đi làm…”
Lý Hoa Bân vừa nhớ lại, vừa ngẩng đầu lên: “Mặc dù anh ta có hiềm nghi, thế nhưng… hoài nghi của chúng ta với anh ta cũng không lớn. Bởi vì anh ta làm việc vô cùng nghiêm túc, cẩn thận. Bình thường không thích nói chuyện, rất hiếu thảo, có lòng cầu tiến. Sau khi Long Đằng phá sản, anh ta đợi ở nhà mất một năm rưỡi, sau đó mới lại ra ngoài làm việc. Sau đó nữa, thì được Laroe dẫn đi, bây giờ hình như đang giữ chức vị Tổng giám đốc bộ phận sửa chữa xe.”
Lăng Vi gật đầu, có chút đầu mối.
Lơ mơ bị Diệp Đình dẫn ra khỏi căn phòng, Lý Hoa Bân không thích náo nhiệt nên cũng không xuất hiện trong bữa tiệc, mà trực tiếp rời đi.
Trong tiệc rượu, Diệp Đình dẫn Lăng Vi đi làm quen với rất nhiều người thuộc tầng lớp cao của Laroe.
Ai ai cũng đều khách khí với cô, mặt mũi của Diệp Đình chính là ở chỗ này.
Lăng Vi có cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Đình ít nhiều có chút nịnh bợ, giống như đang nhìn thần tài.
Xung quanh mỗi vị cao tầng của Laroe đều có một vòng người vây quanh, đều là các lão tổng của các gia tộc hào môn lớn, dẫn theo các thiếu gia, tiểu thư, của nhà mình đến mời rượu.
“Henry tiên sinh, Louis tiên sinh.... đại danh của hai vị như sấm bên tai, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả đúng là vận may ba kiếp.”
“Hân hạnh, hân hạnh.” Henry không thú vị đáp lại.
Người đàn ông kia lập tức đưa danh thiếp của mình ra: “Tôi là chủ tịch Vu Chấn Hải của tập đoàn Kiều Mộc, đây là con gái tôi – Vu Tình. Con bé đang học tại đại học Yên Kinh, chuyên ngành thiết kế, là sinh viên tài năng rất ưu tú.”
“…” Henry liếc nhìn Vu Tình một cái, dáng dấp khá xinh, cằm hơi hất lên, một bộ dạng cao ngạo bất khả xâm phạm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]