Còn có các phương tiện giải trí khác. Trong đó khu khách quý có một bể bơi lớn dành riêng cho Diệp Đình. Diệp Đình mang theo cô đi về phái vể bơi của anh.
“Đình ca ——”
“Diệp thiếu……”
“Diệp tiên sinh!”
Mọi người ở nơi này đều là người trong giới thượng lưu, là nhân vật có uy tín. Có không ít người nhận ra Diệp Đình, không ít người cung kính chào hỏi anh.
Trong đó có không ít cô gái kinh ngạc nhìn Lăng Vi, ai mà không biết Diệp Đình thích ở sạch, hôm nay anh còn nắm tay một cô gái?
Lăng Vi nhìn xung quanh, câu lạc bộ này thật khí phái, chuẩn cmnr quá lớn mà.
Giám đốc Lưu sai người chuẩn bị đồ bơi cho Lăng Vi, còn có kính bơi và phao bơi.
Lăng Vi không muốn bơi, cô có tiếng là vịt trên cạn, học mấy lần cũng không học được.
Cô biết mình không có tiềm chất đó cho nên không muốn bơi.
Hấp dẫn cô đó chính là chỗ cầu trượt hình con rắn.
Cô rất muốn chơi cầu trượt, còn nhớ khi còn bé ba mẹ còn xây trong vườn một cầu thang trượt…
Ba mẹ qua đời cô vẫn chưa bao giờ chơi lại nữa.
Đôi mắt Lăng Vi tối lại, biểu tình cô đơn và chua xót.
Diệp Đình thay quần áo xong liền thấy cô vẫn mặc váy trắng đứng bên cạnh bể bơi.
Cô đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm cầu trượt.
Đầu lông mày nhíu lại, bóng dáng cô đơn trông thật cô độc.
Bả vai của cô cụp xuống phảng phất như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844603/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.