Chương trước
Chương sau
Bàn tay này thật ấm áp, dày rộng, tràn ngập lực lượng… lỗ mũi đau xót, cô kêu một tiếng: “Ba…”

“…” Diệp Đình không nói gì, dùng sức muốn rút tay lại.

Đột nhiên Lăng Vi ôm lấy cánh tay anh, nước mắt lăn dài: “Ba.. mẹ… đừng đi, để con lại một mình thật vất vả!”

Diệp Đình ngồi không nhúc nhích.

Anh rũ mắt, tầm mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ưu thương của cô.

Anh nâng một cánh tay lau nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu.”

Cô ừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Diệp Đình nắm tay cô, trong lòng như sóng cuộn… đêm đó ở trong nhà cô, anh phát sốt, sốt rất cao, là cô cả đêm không ngủ chăm sóc anh.

Cô gái này ăn nói chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hủ, là vì ba mẹ mất sớm mới luyện ra tính cách lạnh lẽo ương ngạnh như vậy sao? Nhưng thật ra bên ngoài cô ương ngạnh lạnh lùng nhưng trong lòng lại cực kì yếu ớt.

Anh ngồi lên giường, ngồi xuống ngay cạnh cô.

Vừa ngồi 30ph, cả người anh cứng đờ, eo mỏi lưng đau.

Càng khó chịu, buổi tối gió mát, anh cảm thấy hơi lạnh.

Thử rút cánh tay ra.

Nhưng cô cứ ôm chặt cánh tay anh, sợ buông ra người sẽ không thấy đâu nữa.

Gần 3 tiếng đồng hồ, ý thức yếu ớt, cũng dễ dàng làm cho người ta muốn tiến vào giấc ngủ, Diệp Đình xử lý công việc cả ngày đã mệt mỏi rã rời.

Bất tri bất giác ngã xuống cạnh cô ngủ say. Anh ngủ không sâu, lại không nghĩ tới lần này lại ngủ chẳng biết trời đất gì.

Lăng Vi bị sốt cả người khó chịu, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có vật lạnh tiến lại gần cô vội vã chạm tới sau đó hôn hôn.

Hình như là băng… cô vươn lưỡi liếm liếm.

Thật lạnh… đúng là bánh ngọt vừa mềm vừa mát, cô ra sức quấn lấy.

Cô vươn tay sờ sờ, khối băng này thật lớn, trơn bóng, càng sờ càng thoải mái.

Cô lập tức tiến lại gần, hai tay quấn chặt khối băng này.

Thật thoải mái.

Trong đêm, cô ôm chặt Diệp Đình đi ngủ, hai người cứ thế ôm nhau ngủ cả đêm.

Hơn 5h sáng, trời đã dần sáng lên.

Lăng Vi cảm giác khối băng bên cạnh hình như ngày càng nóng, như muốn tan ra vậy.

Đầu ngón tay cô giật giật, giống như động phải thứ gì đó.

Cô cả kinh lập tức tỉnh táo.

Mở to mắt, trời ạ. Sao trước mắt lại có một khuôn mặt.

Lăng Vi ngửa ra sau mới thấy rõ người trước mặt.

Là Diệp Đình?

“Sao anh ta lại ở trên giường mình?” Lăng Vi tức giận.

Cô muốn nhảy dựng lên đạp chết anh ta.

Dùng sức lại phát hiện thân thể vừa chua xót vừa đau đớn.

Một động tác nhỏ khiến cho cô cảm giác xương cốt trên người như muốn rời ra từng mảnh.

Cảm giác chua xót đau đớn này khiến cho cô nhớ tới hình như đêm qua bị sốt, còn có người vạch miệng cho cô uống thuốc…

Sau đó thế nào? Cô lắc đầu, hình như sau đó thì không nghĩ ra rồi.

Nhớ mang máng hình như cô mơ thấy ba mẹ… còn ôm cánh tay ba không buông.

Cánh tay kia… chẳng lẽ là Diệp Đình?

Cô giật giật cánh tay đau đớn.

Trước mắt tối sầm.

Trời ạ… cô nhìn thấy tay chân mình đều khoác lên người anh.

Cô nhìn thấy anh đang mặc áo ngủ tơ tằm màu vàng rộng thùng thình.

Đầu ngón tay cô còn đặt trước ngực người ta.

Trời ơi, giống như điện giật mà buông ta.

Thật khó tưởng tượng cô lại như con bạch tuộc, một tay sờ ngực anh, một chân quấn lên đùi anh. Càng xấu hổ hơn là người anh em của anh đang bị cô đè lên, hiện tại đã gióng trống rồi.

Thượng đế của tôi ơi.

Quá xấu hổ, quá xấu hổ.

Gương mặt cô bạo hồng.

Thật muốn tát cho anh một cái nhưng mà… người sai trước là cô.

Lăng Vi bi thống nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông không ai bì nổi này đột nhiên bị một người đàn bà làm cho cứng rắn rồi.

Không biết sau khi thức dậy có giết người diệt khẩu hay không.

Lăng Vi thật muốn túm anh dậy lý luận với anh nhưng mà quá xấu hổ.

Tuy cô có cá tính mạnh nhưng… ngoại trừ lần trước bị anh cường hôn nhưng chân chính hôn môi thì chưa thử qua. Đối mặt với cục diện xấu hổ này, cô chưa chuẩn bị tâm lý đối ứng.

Từ từ thu hồi tay chân, không muốn kinh động đến anh nhưng không may còn một cánh tay và một chân đặt dưới người anh.

Bị anh đè tê rần rồi, hiện tại nhúc nhích một cái liền thấy đau.

Lăng Vi không dám gây động tĩnh lớn, chờ một chút mới từng chút rút về.

Diệp Đình nhất định mệt chết rồi, cô làm động tĩnh như vậy anh cũng chưa tỉnh cũng không biết đêm qua mấy giờ anh mới đi ngủ.

Lăng Vi thành công rút chân ra lại từ từ rút tay về.

Cánh tay hơi khó kéo…

Vừa đau vừa mỏi vừa tê, cảm giác này thật khó chịu.

Thân thể hai người vừa tách ra, Diệp Đình cảm giác có cơn gió thổi tới, anh duỗi tay túm hơi ấm trở lại.

Sau đó xoay người chân dài đè lên. Ôm vật mềm nhũn vào lòng, thoải mái đặt dưới người.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hôn, anh theo bản năng đè lại cánh tay đang quơ loạn đưa lên đỉnh đầu.

Anh tìm đến cái miệng ngọt ngào ra sức mà hôn.

Nhưng mà cô gắt gao không chịu há miệng, anh giữ lấy cằm cô, miệng nhỏ của cô mới mở ra, anh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng cô, mãnh liệt khuấy đảo.

Lăng Vi sắp phát điên rồi, anh giữ cằm cô, cô muốn cắn anh cũng không thể.

Anh như phát điên hôn cô, hô hấp ngày càng nặng nề, cả người cọ cọ, cánh tay kia cũng chui vào quần áo cô sờ nắn.

Lăng Vi thật muốn bùng phát, cô cắn răng ngoan độc đạp anh một cái.

Ùm...

“Đứng lên cho tôi.”

Lăng Vi cắn mạnh lên môi anh, sau đó đưa tay cho anh một tát.

“Đứng lên.”

Cô quyết định đánh đòn phủ đầu, xấu hổ thì xấu hổ, tốt xấu gì cô cũng chưa bị đàn ông chạm qua thân thể, mới được mấy ngày mà bị anh sờ hai lần.

Lăng Vi giơ tay tát anh một cái: “Cái tay sờ đâu đấy hả? Anh cút cho tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.