Jayson yên lặng chảy mồ hôi, bả vai rụt rụt ý định hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cốc cốc cốc… đột nhiên cửa phòng tổng giám đốc truyền tới tiếng gõ.
Một lúc sau Diệp Đình vẫn chưa chịu mở cửa, Jayson chỉ có thể thành thật đứng đó không dám có cử động gì.
Cốc cốc… bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Diệp Đình hơi giật giật cằm, Jayson hít sâu một hơi nói: “Mời vào…”
Âm thanh của anh ta vừa vang, Jayson phát hiện âm thanh của mình thế mà lại thay đổi giống như chín chín tám mươi mốt đường cong.
Cạch… Lôi Tuấn thăm dò tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Đình và Jayson.
Anh ta ra hiệu cho Jayson như đang hỏi anh ta: “Làm sao vậy? Sao vừa tới công ty cảm giác được sát ý làm cho người ta sợ hãi?”
Jayson không thể hiểu chỉ lắc đầu ý bảo: “Tâm trạng Boss không tốt…”
Lôi Tuấn hiểu rõ, vừa muốn khép cửa chạy trốn đột nhiên nhìn thấy trên mặt bàn bày đầy màu vẽ và bút vẽ.
Anh ta tò mò mở cửa, đi tới, cầm một chiếc bút vẽ chọc chọc trên mặt bàn,kỳ quái hỏi Jayson: “Làm sao vậy? Có ai… muốn học vẽ tranh sao?”
Jayson nháy mắt cảm giác, cuộc đời sống không thể luyến tiếc.
Lôi thiếu… cái miệng này của anh...
Cái miệng này của anh… anh thật đúng là… không mở bình ai biết trong miệng bình có gì.
Jayson bi thương như vậy dọa cả Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn đang dùng bút vẽ đâm mặt bàn đột nhiên cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844568/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.