Cô cẩn thận nghe, dần nghe ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
“Cốc cốc cốc ——” Bên ngoài có người gõ cửa.
Lăng Vi bước xuống đi mở cửa, giương mắt thấy một bóng người cao lớn ở trước cửa. Chân mày anh tuấn của Diệp Đình nhíu lại, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt yên lặng lạnh lùng như băng.
Anh ngước mắt, nhìn ánh đèn nhức mắt, sáng chói trắng lòa làm anh đau mắt!
Anh bình tĩnh hỏi: “Lạ giường? Không ngủ được?”
Lăng Vi dụi mắt nói: “Không có, tôi ngủ, nhưng tôi quen mở đèn ngủ.”
Từ khi cha mẹ qua đời, cô luôn mở đèn ngủ. Gần một năm trời, nửa đêm mắc vệ sinh tỉnh, cô cũng không dám đi.
Lâu ngày, thành thói quen.
Diệp Đình quan sát cô, thấy mắt cô lim dim, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng, quả thật giống như đang ngủ, liền gật đầu.
Anh nhớ lại lúc ở nhà cô, quả thật cô phải mở một cái đèn nhỏ trên tường mới có thể ngủ. Nhưng mở đèn rất không tốt cho sức khỏe! Mắt không tốt, đối với thân thể cũng không tốt.
Diệp Đình không nói gì, bước chân dài ra, đi thẳng vào phòng.
Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh: “Làm gì? Anh có chuyện gì à?”
Diệp Đình không để ý tới cô, trực tiếp đưa tay ấn chốt đèn, anh tắt đèn.
Phòng tức khắc tối đi, Lăng Vi lập tức nổi giận: “Anh vào phòng tôi làm gì? Mở đèn!”
Diệp Đình liếc cô, dưới ánh trăng, gò má trắng nõn của cô nổi lên vệt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844553/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.