Một cái va chạm này, nước mắt Lăng Vi thiếu chút nữa mãnh liệt trào ra.
Diệp Đình khó chịu hừ một tiếng, hiển nhiên vết thương đạn bắn còn chưa khỏi hẳn.
Lăng Vi muốn bò dậy, nhưng nằm trên người anh, cả người mệt lả, không có chút sức lực nào.
Diệp Đình xoay người, đè cô ở dưới. Gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Thân thể hai người dán vào nhau như vậy, tư thế rất lúng túng. Hơi thở của anh cũng phả lên mặt cô, làm mặt cô dần ấm lên.
“Bị ngựa xóc chết, cô là người đầu tiên, có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới.” Anh trêu đùa nhìn cô chằm chằm, thấy hai tai cô vì tức giận mà đỏ lên, mới nhỏm dậy.
Lăng Vi không lo được nhiều như vậy. Che miệng, bước chân lảo đảo chạy ra bờ sông.
Cô lăn một vòng, chạy đến bờ sông.
Nôn thật lâu, mới dần ổn định.
Quay đầu, lại thấy Diệp Đình cười như không cười, đút một tay vào túi quần nhìn cô.
Cô mệt lả, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Đình ném roi ngựa, đi tới cô: “Phá hư vụ làm ăn của tôi, coi như em trả lại cho tôi rồi.”
Anh đứng bên cạnh cô rửa tay, nghe cô “hừ” một tiếng.
“Có bệnh!”
Diệp Đình xoay tay, vẩy nước lên người cô.
“Rào rào ——” Nước làm ướt mặt cô.
“Rào rào ——” Nước làm ướt tóc cô.
“Rào rào——” Nước làm ướt trước ngực cô…
Lăng Vi trong nháy mắt giống như quỷ rơi xuống nước.
“Anh tự tìm cái chết!” Lăng Vi nhảy cỡn lên, trực tiếp đẩy Diệp Đình xuống nước!
Dám khi dễ phụ nữ!
Anh cho anh là ai? Anh còn thiếu bà đây một mạng đó!
Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Diệp Đình ướt dầm dề từ trong nước lên, anh mặc đồ đua ngựa trắng đen phối hợp, cực kỳ bó sát người, lần này dính sát vào.
Thân hình anh cao ngất, đột nhiên từ trong nước đứng lên, mang theo chút nước, đặc biệt mỹ cảm.
Chậc chậc, vóc người này không đi làm minh tinh, thật quá đáng tiếc.
“Bái bai\~” Lăng Vi phất tay với anh, nhanh chóng leo lên ngựa. Tay cầm roi ngựa, đắc ý vẫy tay bái bai anh.
Diệp Đình giũ đồ, thấy cô đã leo lên ngựa, thúc ngựa chạy chậm.
Tốc độ này, cô có thể thích ứng, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Diệp Đình đứng trong nước, thấy con ngựa càng chạy càng xa.
Nha đầu này… Đây là… bỏ mặc anh ở đây?
Anh thay đồ đua ngựa, không mang theo điện thoại bên người. Vừa rồi con ngựa chạy hối hả mười mấy phút… Nếu dựa vào hai chân đi về lại, phải đi hơn một giờ.
Diệp Đình lắc đầu, cười tự giễu.
Không nghĩ tới bị nha đầu này chơi một vố.
Cả người anh ướt dầm dề, vừa huýt sáo vừa đi về.
Nội tâm mãnh liệt tỏ ý, đối với nữ hán tử Lăng Vi, nhất định phải phòng bị nhiều hơn, hơn nữa, cương quyết không thể nuông chiều!
Bi kịch hơn anh là… Lăng Vi vòng tới vòng lui trong rừng cây, căn bản không tìm được đường ra… Con ngựa này dường như không nghe lời cô lắm, luôn muốn quay đầu tìm Diệp Đình.
“Xảy ra chuyện gì? Đi tới trước!” Lăng Vi nóng nảy! Sao con ngựa này luôn muốn quay đầu!
Càng bi kịch là…
Chỉ một lát sau, con ngựa vòng tới vòng lui, đi tới cạnh Diệp Đình.
Quần áo Diệp Đình vẫn ướt, Lăng Vi cũng không tốt gì.
Hai người một trên, một dưới ngựa…
Mắt to nhìn mắt nhỏ.
Lăng Vi nhìn thấy anh, toét miệng cười: “Thật có duyên…”
Diệp Đình hai ba bước đi tới trước ngựa, dứt khoát phóng lên ngựa, một tay ôm eo cô, một tay bóp cằm cô: “Đi về một mình? Hửm?”
Lăng Vi giận đén tai mắt bốc lửa! Vì tiếng cười đáng giận của anh vang lên bên tai cô.
“Cầu xin tôi, tôi mang em đi.” Anh phả ra hơi thở lên cổ cô, rái tai cô, làm cho Lăng Vi run rẩy một trận.
“BIẾN, THÁI!” Lăng Vi ghét giọng điệu này của anh, ghét anh tỏ vẻ như vậy! Cô quay qua một bên, cực kỳ anh dũng nhảy xuống.
Anh cởi áo khoác mặc để đua ngựa, khoác lên vai cô. Ánh mắt trời chiếu xuống, áo khoác ấm áp của anh bao lấy cô, Lăng Vi nắm vạt áo.
Áo của anh thật ấm, không bị ướt.
Người cô ấm áp trở lại.
Lòng, cũng dần ấm lên…
Con ngựa nhàn nhã đi từng bước từng bước.
Cưỡi ngựa như vậy, thật thoải mái.
“Diệp đại nhân, sao anh bỗng dưng tìm ra lương tâm vậy?” Lăng Vi quay đầu, quan sát anh như nhìn quái vật. Anh lại cởi áo khoác cho cô, còn thả chậm tốc độ ngựa, là lo cô không biết cưỡi ngựa sao?
Diệp Đình “hừ” một tiếng: “Đừng tự mình đa tình, quần áo tôi đều ướt đẫm, tôi phải hơ khô! Trở về như vậy, bị người khác thấy không mất mặt sao?!”
Lăng Vi khinh thường trừng anh: “Vậy anh hãy chờ phơi thành cá khô rồi về!”
Diệp Đình trừng lại cô. Hai người trừng nhau, một lúc sau, đều bị biểu tình của đối phương chọc cười.
Lăng Vi quay đầu, mắt nhìn phía trước.
Mặt trời xuyên qua lá cây rọi lên mặt, đúng là thật dễ chịu.
Ngồi trên lưng ngựa lảo đảo lắc lư, Lăng Vi mệt rả rời, nhưng mạnh mẽ chống đỡ, không ngủ. Cánh tay Diệp Đình ôm lấy cô, ngược lại không cảm thấy lạnh. Nhưng mà… tên ở sau không ngừng nhảy mũi…
Lăng Vi muốn trả áo khoác lại cho anh, anh lại vạn phần chê bai không chịu lấy: “Trên áo đều là mùi nước hoa, tôi không chịu nổi!”
Tật xấu!
Lăng Vi tức giận giơ tay để trước mũi ngửi, cô căn bản không có dùng nước hoa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]