Lăng Vi đặt điện thoại bên tai.
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới, nhàn nhạt hỏi: “Tới rồi?”
“Ừ.”
Lăng Vi không hỏi đây là nơi nào, cũng không hỏi đây là sản nghiệp của ai.
Dù sao chỉ là một chỗ ở tạm, của ai, không liên quan tới cô.
Diệp Đình không nghĩ tới cô chỉ “ừ” một tiếng.
Anh không giỏi bắt đầu đề tài, trầm mặc.
Vốn cho là cô sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này cũng không biết nên nói gì, hai người lặng lẽ cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở của nhau.
Tiếng hít thở của cô nhàn nhạt, giống như cây mây và dây leo quấn quanh anh.
Diệp Đình kéo cà vạt, nói: “Nghỉ ngơi trước đi, có chuyện đặc biệt quan trọng, gọi cho tôi.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Lăng Vi trả lại điện thoại cho Vương quản gia.
Vương quản gia giới thiệu lịch sử tòa nhà này cho bọn họ. Thì ra… Tòa nhà này là tổ nghiệp ông ngoại Diệp Đình để lại.
Diện tích nhà tổ vốn không lớn như vậy, truyền tới tay Diệp Đình, Diệp Đình làm lớn ra gấp mấy chục lần.
Một lát sau, cửa phòng lầu ba được mở ra.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên lầu, có người mở cánh cửa màu đen nạm vàng.
Ngay sau đó, một cái chân thẳng thon dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người, người đàn ông đưa chân dài ra, bước chân trầm ổn, tỏ ra chủ nhân thản nhiên ung dung.
Vì cả biệt thự thiết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844532/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.