Đi về phòng ngủ, đứng trước giường, cô nghiêm nghị nói: “Mời anh nói xin lỗi!”
Anh mắt lạnh liếc cô.
Cô ưỡn ngực, nhìn anh chằm chằm: “Mời anh nói xin lỗi vì vừa rồi đã làm chuyện có lỗi!”
Anh nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt từ từ hướng xuống, tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên bộ ngực đầy đặn của cô… Xúc cảm vừa lớn vừa mềm quanh quẩn đầu ngón tay.
Mặt cô đỏ bừng. Anh nhướng mày, biết cô muốn nói tới việc vừa rồi mình vô lễ. Nhưng khi đó anh cũng không tỉnh táo.
“Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.” Huống chi, đó cũng không phải ý chí chân thực của anh quyết định.
“Ha, chưa bao giờ xin lỗi?” Cô hừ lạnh: “Đó là vì trước kia anh không gặp tôi!”
Anh ngước đôi mắt đen lên, nhìn chăm chú vào mắt cô.
Trong đôi mắt óng ánh của cô lộ ra tia kiến nghị. Tựa như không được nghe nói xin lỗi, thì chuyện này không kết thúc.
Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không lùi bước.
Cô từ từ nheo cặp mắt sáng ngời lại: “Tôi mặc kệ anh có phải là thần chí không rõ hay không, anh đã làm, chính là sai! Hoặc anh cho rằng ngực phụ nữ có thể tùy tiện cho đàn ông sờ?”
Anh âm lãnh nhìn cô, hừ một tiếng, nói: “Xin lỗi!”
“Không đủ thành ý.”
Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đen: “Cô đừng có được voi đòi tiên! Cô không sợ tôi giết chết cô?”
“Sợ anh? Không cần phải sợ, bây giờ anh cần tôi, anh nên sợ tôi mới đúng. Đại trượng phu dám làm dám chịu, chỉ có kẻ hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/152075/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.