Chốc lát sau, mười mấy người từ trên trực thăng nhảy xuống, trực thăng bay đi. Mười mấy người đi đứng trên sân thượng đối diện, lẩm bẩm mấy câu ngoại quốc, liền biến mất không thấy.
Người đàn ông ngồi dậy, lấy đèn pin bỏ túi ra chiếu, góc giường không dính máu.
“Những người đó đang tìm anh, anh còn không mau đi?” Lăng Vi siết tay thành quả đấm, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lóe lên tia sáng.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Đứng lên, nhìn chung quanh, che vết thương máu tươi đầm đìa, hỏi cô: “Có thể băng bó không?”
“…” Lăng Vi nhíu mày.
Cô cắn răng nghiến lợi: “Đầu óc anh không đập trúng cái gì chứ? Vừa vô lễ với tôi xong, còn hy vọng tôi cứu anh?”
Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.
Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.
Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.
Tiện tay ném cho anh.
Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: “Còn có gì khác không?”
“Không có…”
Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.
“Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh.” Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.
Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.
Mặt mũi người đàn ông này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/152070/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.